Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thánh Hoàng?”

“Hiện tại ngươi đã muốn tìm hắn quyết chiến rồi sao?”

Mạch Phong không những không kinh hoảng ngăn cản, ngược lại trở nên hưng

phấn.

Phảng phất như sớm đã mong chờ giây phút này.

“Hành tung ngày thường của hắn không ai có thể đoán được, nhưng hiện tại thật

đúng là vừa vặn.”

“Mấy ngày nay, hắn chính thức phát khởi khiêu chiến với Thiên Uyên Thánh

chủ của Thông Hư thánh địa, đây là chuyện lớn chấn động nhất của Tiên tộc

thời gian gần đây đấy.”

“Ảnh hưởng đến việc chiến sự ở tiền tuyến đều tạm thời dừng lại.”

Khương Thành cũng nổi lên hứng thú.

“Long trọng như vậy sao?”

“Đúng thế, vốn dĩ còn không dễ tìm đâu, hiện tại vừa hay có thể mượn danh

nghĩa xem chiến đến Thông Hư thánh địa tìm hắn.”

“Loại chiến đấu cấp bậc này, còn cho phép người ngoài xem chiến sao?”

Mạch Phong gật đầu: “Ba trận khiêu chiến của Thánh Hoàng lúc trước đều tiến

hành bí mật, chỉ có trận chiến này, Thông Hư thánh địa cho phép ngoại giới

quan sát.”

Thành ca sờ cằm, có chút ác ý bắt đầu suy đoán.

“Thiên Uyên Thánh chủ này, chẳng lẽ cũng là một bức vương thích phô

trương?”

“Nhưng hắn đánh lại được Thánh Hoàng này không? Đừng làm màu không

thành ngược lại bị người ta hại.”

Trong lòng Mạch Phong lặng lẽ chế giễu, tại sao sự chú ý của ngươi luôn khác

với mọi người chứ?

“Ngươi định khi nào đi qua đó?”

“Hiện tại!”

Tay phải Thành ca chợt nâng lên: “Dẫn đường phía trước đi!”

Mạch Phong vui vẻ lĩnh mệnh.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, đây chính là một phó bản tranh đoạt Thần Vị.

Mặc kệ Tiên tộc hắn có thể được thống nhất lại với nhau hay không, chỉ cần đi

theo Khương Thành có thể thắng đến cuối cùng là được.

“À thì, ngươi có thể thay đổi ngoại hình dung mạo hay không?”

Vẻ mặt của Khương Thành lập tức trở nên không tốt.

“Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy diện mạo này của ta không xứng xuất hiện

ở nơi cao cấp sao?”

“Không không không, ta không có ý đó!”

Mạch Phong vội vàng xua tay phủ nhận.

“Ngươi cũng biết đấy, Tiên tộc bên kia có rất nhiều người đều đến từ kỷ nguyên

thứ ba.”

“Lúc trước ngươi nổi tiếng như thế, rất nhiều người liếc mắt một cái đã có thể

nhận ra ngươi.”

“Một khi ngươi ngang nhiên hiện thân, nhất định sẽ dẫn lên sóng lớn ngập trời,

đến lúc đó trận quyết chiến kia không chừng sẽ huỷ bỏ luôn.”

“Vì để tránh khỏi thêm chuyện phiền phức, tạm thời che giấu thân phận một

chút cũng rất hợp lí mà.”

Nghe thấy hắn nói mình rất nổi tiếng, sắc mặt Thành ca hơi nguôi.

“Hiếm khi ngươi còn có thể nói ra được chút lời lẽ chí lí.”

Hắn đúng thật là đã thay đổi khuôn mặt của mình.

Mặc dù thay đổi theo hướng anh tuấn, nhưng ít nhất người khác không thể liếc

mắt đã nhận ra hắn chính là Khương Thành.

Tiện tay móc ra một tấm gương soi một chút, ca này vô cớ trở nên rầu rĩ.

“y, nổi danh mệt quá, đây chính là phiền não của việc làm người nổi tiếng.”

“Thanh kiếm này của ngươi không thu lại sao?”

Mạch Phong nhìn Vô Đạo Kiếm mà dây xích đen buộc vào trên tay phải của

hắn kia, cũng không hiểu nổi tại sao hắn cứ phải buộc kiếm, hơn nữa còn cố ý

lộ ra bên ngoài.

Như vậy quả thực có hơi quá bắt mắt.

Khương Thành thu gương lại, tiện tay biến ra một vỏ kiếm chẳng có ý nghĩ gì

cho Vô Đạo Kiếm, coi như là che một chút.

Lúc này mới thản nhiên nói: “Kiếm tu sao có thể vứt bỏ kiếm của mình? Đây là

một loại tu hành, ngươi không hiểu đâu.”

“Đúng rồi, lúc sau nếu như có người hỏi ta, ngươi cứ nói là bằng hữu của ngươi

- Tuấn Soái Đạo Thần.”

Trên trán Mạch Phong nổi lên ba vạch đen.

Hai người một đường tiến thẳng, Khương Thành rất nhanh đã có một loại cảm

giác khác thường.

Viên Tử Tâm Tinh ở bộ phận trái tim của hắn dần dần trở nên ấm lên.

“Lẽ nào gần đây có Thần Tử khác.”

Hắn tiếp tục đi về phía trước, gần đến gần phương hướng của Thông Hư thánh

địa, loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

Hắn đã rất rõ ràng cảm nhận được một loại kêu gọi.

Dường như có gì đó đang hấp dẫn trái tim của Thần kia của mình.

Hai ngày sau, hắn và Mạch Phong đã đến được Thông Hư thánh địa.

Lúc này, trái tim của Thần kia càng ngày càng xao động, thậm chí cũng sắp trở

nên không chịu sự khống chế nữa.

“Tuệ Thạch Đạo Thần?”

“Tham kiến tiền bối!”

“Hân hạnh hân hạnh!”

Bên ngoài thánh địa đã người người đông nghìn nghịt.

Tuệ Thạch Đạo Thần do Mạch Phong hoá thân này vẫn rất nổi danh.

Trên đường đi không ít Đạo Thánh và Đạo Thần chủ động chào hỏi.

Mạch Phong cũng liên tục chắp tay: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”

Trải qua tám mươi ngàn năm thích ứng, phần lớn Đạo Thần nơi này, hắn cũng

đều có thể nhận ra.

Mà hắn cũng rất rõ ràng, Đạo Thần nơi này có một phần đều giống với mình, là

người xuyên không đến từ kỷ nguyên thứ ba.

Chỉ là mọi người đều không dám tuỳ tiện bại lộ thân phận, chỉ có thể đoán mò

mà thôi.

Mấy vị Đạo Thần và Đạo Thánh ở một bên tò mò nhìn về phía Khương Thành.

“Tuệ Thạch Đạo Thần, vị này là?”

Mạch Phong vội vàng cười nói: “Vị này là Tuấn Soái Đạo Thần, gần đây mới

xuất quan.”

“Tuấn Soái Đạo Thần?”

Đám người xung quanh kinh ngạc không thôi, còn có phong hào kỳ quái như

vậy sao?

Hơn nữa từ trên người Khương Thành, bọn họ không hề cảm nhận được một

chút xíu khí tức nguyên lực nào.

Có mấy người xuyên không từ kỷ nguyên thứ ba đến, ngược lại rõ ràng cảm

nhận được khí tức tiên lực, nhất thời liền có địch ý.

Đây là người cạnh tranh đấy!

Chỉ là, người này đến kỷ nguyên thứ nhất sao lại còn có khí tức tiên lực chứ?

“Hắn thật sự là Đạo Thần sao?”

“Sao ta cảm thấy không giống nhỉ?”

Có người cố ý chế nhạo.

“Vị đạo hữu này, ngươi đến từ đây vậy? Có dám báo ra nguồn gốc không?”

Đối mặt với chất vấn, Thành ca đã có chút không kiên nhẫn.

“Ca có phải là Đạo Thần hay không, liên quan quái gì đến các ngươi chứ?”

“Đều là người đến xem kịch, quản rộng thật đấy!”

Câu nói nảy vừa ra, toàn bộ đám người xung quanh đều đen mặt.

Mạch Phong cũng âm thầm bất lực, Khương chưởng môn thật sự là đi đến đâu

cũng không sợ đắc tội ai mà.

Đi đến bên ngoài sơn môn của Thông Hư thánh địa, lập tức có tiên nhân đón

tiếp đi đến.

“A, đây không phải là Tuệ Thạch Đạo Thần sao, mời đi bên này!”

Khương Thành vừa nhìn, tu vi của tiên nhân tiếp đón này đã đạt đến cấp bậc

Đạo Thánh.

“Phục vụ này của các ngươi còn rất chu đáo, người xem chiến đều có thể được

tiếp đón sao?”

“Ha, vị đạo hữu này nói đùa rồi, Thông Hư thánh địa cũng không có chuyện

không thể lộ ra ánh sáng, tự nhiên không sợ người ngoài tiến vào.”

Hai người cùng với tiên nhân tiếp đón kia một đường đi đến phía trước, phía

trước đột nhiên xuất hiện từng chiếc ghế tựa ba màu kim ngân đồng.

Mỗi chiếc ghế tựa đều điêu khắc hoa văn phức tạp, toả ra ánh sáng huyền diệu,

trông có vẻ giống như từng sản phẩm nghệ thuật.

Những chiếc ghế tựa này phân bố theo hình khuyên, phân thành ba vòng.

Ghế tựa kim sắc ít nhất, tổng cộng chỉ có mấy chục chiếc, phân bố ở vòng tròn.

Ở giữa là ghế tựa ngân sắc, có chừng hơn trăm chiếc.

Mà ghế đồng lại là phân bố ở vòng ngoài cùng, có chừng hơn nghìn chiếc.

Khương Thành và Mạch Phong khẽ quan sát một hồi, cảm thấy thứ bậc của ghế

tựa dường như cũng tràn đầy khí tức huyền ảo.

Chỉ là trong nhất thời cũng không nhìn ra nguyên cớ.

“Tuệ Thạch Đạo Thần, ngươi là Đạo Thần sơ giai, có thể ngồi ở đây.”

Vị tiên nhân tiếp đón kia dẫn Mạch Phong đến một chiếc ghế đồng trống trong

đó.

Nơi này đã xem như là ghế khách quý rồi, có điều Đạo Thần sơ giai chỉ có thể

ngồi ghế đồng, cao giai mới có thể ngồi ghế vàng.

Về phần Đạo Thánh Đạo Tôn, chỉ có thể ở bên dưới thậm chí bên ngoài thánh

địa xem chiến.

Mạch Phong tự nhiên không có ý kiến gì, mà Thành ca cũng lười tìm mặt mũi ở

trên ghế khách quý, thế là rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đồng bên cạnh hắn

kia.

Vừa ngồi xuống, vị tiên nhân tiếp đón kia cũng không khỏi chợt sửng sốt.

“Không biết vị đạo hữu này là ai? Trông rất lạ mặt, lẽ nào cũng là Đạo Thần?”

Khương Thành đã bắt chéo chân vung vẩy, nghe vậy bĩu môi: “Chứ sao nữa?”

Tiên nhân đón tiếp xua tay, mỉm cười nói: “Không có gì, ngươi thích là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK