Tông Phiêu Vương có chút mơ hồ.
Từ cuộc thảo luận kì lạ của mọi người, rất nhanh sau đó hắn đã biết được thời
gian mình bế quan đã xảy ra chuyện gì!
Vì thế, mặt của hắn đều xanh rồi!
Giống như một con gà trống tức giận, lão đầu lập tức nhằm ngay đôi mắt đang
phun lửa về phía Khương Thành.
“Ngươi! Ngươi lại có thể làm ra chuyện tốt này!”
“Quá khen! Quá khen!”
Thành ca mỉm cười xua tay như thể không hiểu lời mỉa mai của hắn.
“Chuyện tốt như vậy là việc ta nên làm.”
Tông Phiêu Vương gần như bị hắn chọc cho tức cười.
“Ta đã biết tên tiểu tử bỉ ổi nhà ngươi không phải thứ gì tốt mà!”
Uổng công bản thân vừa thấy hắn ở trong phòng còn nghĩ những ngày này hắn
thật thà yên phận nữa.
Nhốn nháo nửa ngày, hắn đã thực sự khiến bản thân bừng tỉnh về nhận thức!
“Còn không nhanh chóng trả Toái Linh Phiến cho bọn họ”
Thành ca muốn mà chẳng giúp được đành buông tay.
“Chuyện này, thực sự không thể trả lại nữa rồi!”
“Tại sao?”
“Những thứ này đã bị ta dùng hết rồi, không còn lại chút gì.”
“Cái gì?”
Trước khi Tông Phiêu Vương kịp nói gì, trên khán đài, tất cả các tử đệ của
vương phủ đã không kìm được sự tức giận.
“Ngươi nói cái gì? Dùng hết rồi ư?”
“Toái Linh Phiến nhiều như vậy sao có thể dùng hết được?”
“Còn không nhanh mang ra đây!”
“Người này thực sự đáng hận, không chỉ lừa Toái Linh Phiến của chúng ta, bây
giờ sau khi bị bắt vẫn còn hung hăng xảo biện!”
“Lôi đầu hắn xuống rồi nghiêm khắc dùng hình…”
“Khoan đã!”
Tống Phiêu Vương nhanh chóng ngăn họ lại.
Mấy vị thế tử Nhị đại của vương phủ không nhịn được thúc giục Linh Ý, họ
muốn vây đánh Khương Thành.
“Từ từ.”
Tông Phiêu Vương liền ngăn bọn họ lại.
Nói đùa à, Khương Thành là một trong hai thần thai đấy.
Cho dù hắn thực sự là kẻ gây họa thì cũng không đến lượt mình xử lý, vẫn cần
Tinh Diệu Hoàng định đoạt.
Lỡ thật sự giết chết tên này rồi thì trên dưới Vương phủ đều sẽ toi luôn.
“Rõ ràng ta đã cho ngươi một Toái Linh phiến, ngươi còn lấy của bọn họ làm
gì?”
Thành ca trung thực nói ra sự việc: “Lấy để ăn thôi!”
“Ngươi!”
Tông Phiêu Vương hận không thể ra tay ngay lập tức.
Nhưng hắn không thể không kìm nén.
“Quá hung hăng rồi!”
Đám tử đệ của vương phủ ở dưới đài lại nhảy dựng lên, bọn họ sớm đã đi xa
khỏi cơn giận rồi.
Nếu không có Tông Phiêu Vương ngăn cản, họ nhất định sẽ lao vào xé xác
Khương Thành ngay lập tức.
“Phụ thân, rốt cục người này là ai?”
Người con trai cả bình tĩnh nhất của Tông Phiêu Vương đã không thể kìm được
sự tức giận của mình.
“Tại sao không xử lí hắn?”
“Đúng vậy, lão tổ tông, loại người này sao có thể giữ lại được!”
“Rốt cục hắn là ai, sao có thể xuất hiện trong vương phủ của chúng ta?”
“Không giết hắn thì không đủ để xoa dịu cơn tức giận!”
“Hắn còn lừa chúng ta là ngươi đặc biệt mời hắn đến đây, đây chẳng phải là lừa
cả ngươi à…”
Tông Phiêu Vương hít sâu một hơi, chịu đựng sự khó chịu vô cùng, rầu rĩ nói:
“Hắn đúng thật là khách quý mà ta mời đến!”
Đương sự hiện tại rất hối hận!
Nếu sớm biết như vậy thì ngay từ lúc ở trứng thần đã không nói vài lời giúp tên
tiểu tử này…
Kết quả lại kéo thêm một đống rắc rối.
“Khách quý? Người như hắn lại còn là khách quý?”
Tất cả đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt là những tử đệ của vương phủ đã học ở Phồn Tinh Các lần trước thì
càng không thể tin được.
Cảm giác như lần trước tên tiểu tử này không khoe khoang?
Hắn thực sự là người mà lão tổ mời đến ư?
Tông Phiêu Vương đè nén tức giận trong lòng mà gật đầu: “Thực sự là khách
quý, các người lùi xuống, không được động đến hắn!”
“Dựa vào cái gì?”
“Rốt cục hắn là ai?”
“Cho dù là hoàng tử, làm ra việc như vậy cũng phải có một lời giải thích chứ?”
Tông Phiêu Vương rất muốn nói hắn là một trong những thần thai, nhưng hiện
tại, bí mật này vẫn thuộc cấp trên và cũng không thể công khai.
Chỉ có thể hàm hồ nói: “Đây là ý của bệ hạ!”
Nghe thấy đây là người mà Tinh Diệu Hoàng phái đến, tất cả mọi người lập tức
không nói nữa.
Tuy rằng hắn vẫn còn rất tức giận nhưng ở Vương triều Tinh U, Tinh Diệu
Hoàng được coi là thần sống, ai dám chỉ trích hắn!
Nhưng tên tiểu tử giả danh lừa bịp này sao có thể biết được Tinh Diệu Hoàng?
“Đúng vậy!”
Thành ca dường như cảm nhận được tâm tư của bọn họ nên cười nói: “Ta là
người do Hoàng Thượng của các người phải đến, chỉ là vẫn chưa giới thiệu với
các ngươi!”
Sau đó hắn lại phàn nàn!
“Ta đã nói từ lâu, khi ta vào vương phủ thì phải làm cho ta một lễ chào đón.
Như vậy mới không có phiền phức hiểu lầm về sau chứ?”
“Cho dù không hoành tráng, dù đơn giản một chút nhưng ít nhất mọi người đều
biết mặt có đúng không?”
“Nào giống như nước lũ tràn vào Long Vương miếu như bây giờ, bản thân ta
suýt chút nữa gặp rắc rối với người của mình. Vậy các ngươi nói xem đây là
chuyện gì…”
Hắn chưa kịp nói hết thì đã bị đám đông giận dữ chen ngang.
“Ai là người của ngươi?”
“Tên tặc tử chết tiệt, đừng nghĩ chuyện này sẽ cho qua như vậy.”
Ngay cả Tông Phiêu Vương cũng sắp nôn ra máu.
Cảm giác đây trở thành lỗi của ta có phải không?
Họ không biết ngươi, ngươi cũng nên biết bọn họ là người của vương phủ, là
hậu bối của ta đúng không?
Chứ không phải là lừa lấy mất Toái Linh Phiến của chúng?
“Ngươi đi theo ta xem!”
Nói xong, hắn cũng không chào hỏi Khương Thành mà tự mình bay về phía
hoàng cung.
Thành ca sớm đã quen đường rồi nên không cần dẫn.
Hoàng cung của Vương Triều Tinh U rất lớn và được chia thành hai thành nội
và ngoại thành.
Ngoại thành đủ để chứa tất cả những Tiên nhân gần đó.
Nhân sự kiện lễ hội này, ngoại thành của hoàng cung sẽ mở cửa và tất cả những
tộc nhân Thiên tộc đều có thể vào trong.
Còn những tử đệ của hoàng cung thuộc về vương công quý tộc này thì có thể
vào nội thành của hoàng cung.
Sau khi gần một ngàn người tiến vào nội thành, Khương Thành phát hiện quảng
trường lần trước khá vắng vẻ nay trở nên sôi động hẳn lên.
Những tử đệ của các vương phủ lớn lần lượt đến nơi, nhất thời có rất nhiều
người bàn tán.
“Thực sự đã quá nhiều năm cho Lễ Thiên Kỳ này.”
“Đúng vậy, lần trước ta chỉ là Nhân giai lục trọng nhưng bây giờ ta đã là Thiên
giai tam trọng rồi.”
“Ta thậm chí còn không nhận được sự ưu ái của phàm linh trong nghi thức
Hoán Linh lần trước, lần này ta phải có được thiên linh!”
“Hắn thật sự còn dám nghĩ đến Thiên Linh.”
Thành ca vẫn không biết phàm linh, thiên linh là gì, đang định hỏi Tông Phiêu
Vương mới phát hiện lão già này biến mất trong tầm mắt.
Nhìn về phía sau hắn, dẫn đầu là Cảnh Huyền, một đám tử đệ của vương phủ
dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy cho dù có
hỏi cũng vô ích.
Mà vào lúc này, hắn lại nghe thấy cái tên Thu Vũ Tuyền này.
“Nghe nói Thu Vũ Tuyền cũng sẽ tham dự lễ Thiên Kỳ này.”
“Mặc dù nàng không phải là thành viên của Thiên tộc chúng ta, nhưng nàng sẽ
tham dự buổi lễ với tư cách là một vị khách rất quan trọng.”
“Phải đó, từ lâu ta đã muốn xem thử Vũ Tuyền tiên tử này là thần thánh phương
nào.”
“Đúng vậy, ta đã nghe tên nàng không biết bao nhiêu lần trong những trận này.”
“Người ta nói rằng nữ nhân này đã giết chết các Đạo Thần Tiên tộc mà không
tốn sức gì.”
Trong đám đông, có một số tử đệ của Ngọc Hoàn Vương phủ lập tức cảm thấy
tự hào.
“Ha ha, trận chiến đó chúng ta tình cờ có mặt ở đó và chứng kiến toàn bộ quá
trình.”
“Hơn nữa, chúng ta cũng học chung với Thu cô nương.”
“Wow, nhanh kể cho chúng ta nghe với…”
Nghe bọn họ nói chuyện, Thành ca rất khó chịu.
Tại sao Thu Vũ Tuyền lại đánh cắp ánh đèn sân khấu ở bất cứ nơi nào nàng
đến?
Bản thân mình mới là nhân vật chính mà!
Lùi lại 10000 bước, cả hai đều là thần thai, một người thành danh, còn người
kia thì vô danh.
Sự khác biệt này là quá lớn đúng không?