Nhưng đối với Huyền Thánh mà nói thì loại trận pháp này sớm đã hết thời.
“Thất linh liên hồi trận tổng cộng có bảy mắt trận lớn, bốn mươi hai mắt trận
nhỏ.”
“Kết hợp với nhau có thể hình thành bảy vòng tuần hoàn.”
“Tấn công bất kỳ mắt trận nào đều sẽ khiến cho sáu mắt trận khác ở xung quanh
tấn công lại.”
“Muốn phá trận thì bắt buộc phải phá hủy bảy mắt trận lớn.”
Mặc dù đám người Bạch La Chân và Hắc Nhạc không tinh thông trận pháp
nhưng đối với Huyền Trận cửu giai thì bọn họ vẫn hiểu.
Còn hai thần tử là Ôn Trì và Lịch Đường thậm chí đã bắt đầu tính toán vị trí của
mắt trận mặc cho cách Huyền Trận một phạm vi ngoài.
“Mắt trận nhỏ của Thất linh liên hồi trận có thể thay đổi vị trí, nhưng vị trí của
mắt trận lớn thì cố định.”
“Theo như sự tính toán của ta thì vị trí của bảy mắt trận lớn kia chắc hẳn lần
lượt nằm ở…”
Nhìn thấy bọn họ giỏi giang như vậy, Thành ca rất là đau đầu.
“Được rồi được rồi, vị trí của mắt trận lớn ta cũng biết mà.”
Hắn đúng thật là biết, dù sao thì kỹ năng trận pháp của hắn cũng khá cao.
“Ải này, một mình ta xông vào là được rồi.”
“Các ngươi đợi ở bên ngoài đi.”
Vốn dĩ tất cả mọi người định bảo ngươi quá kiêu ngạo rồi, làm vậy không phải
rất không ổn sao?
Nhưng khi nghĩ tới hai ải trước, số lượng người bên đối phương gấp đôi bên
mình. Lỡ đâu lần này quá nhiều người vào thì có thể lại không có lợi cho việc
phá trận.
Thế nên chỉ có thể gật đầu tuân lệnh.
Lần này, ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng không giành vào trận.
Cứ như thế, Khương Thành một mình bước vào Thất linh liên hồi trận.
Và sau khi hắn vào trận, những người khác cũng chọn cách truyền tống đến đài
quan sát trận ở phía bên cạnh.
Ở bên đó, bọn họ có thể trực tiếp quan sát tình hình bên trong của trận pháp, chỉ
là không thể giao tiếp với người ở bên trong được.
Cũng xem như là “ghế khán giả” khác thường.
“Không biết ải này Khương hiền giả sẽ thể hiện uy lực như thế nào.”
“Yên tâm đi, hắn vững lắm, chắc chắn không thành vấn đề.”
Mọi người vừa mới ngồi vào chỗ liền không khỏi kinh ngạc mà hét lên.
“Đám người Bạch Trọng sao cũng ở bên trong thế?”
“Mắt trận của Thất linh liên hồi trận không ngờ có thể được người trấn giữ?”
Thất linh liên hồi trận trong ký ức của bọn họ là được điều khiển bởi bàn trận và
Huyền Thạch.
Chưa từng nghĩ rằng trận pháp này có thể giống chiến trận trong chiến tranh, do
sinh linh hóa thành mắt trận.
“Không ổn! Bốn mươi chín mắt trận đều do cao thủ trấn giữ!”
“Tiêu rồi…”
“Có nghĩa là đụng phải bất kỳ mắt trận nào, Khương hiền giả đều sẽ bị bảy
Huyền Thánh cửu trọng đồng thời vây đánh.”
“Lấy một địch bảy, thế này thì còn đánh gì nữa?”
“Không được, ải này chúng ta phải đi giúp hắn!”
Bạch La Chân lòng như lửa đốt, hắn muốn bước vào trong đại trận.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Đài quan sát bản thân nó vốn dĩ là một bí cảnh được ngăn cách bởi Thiên Đạo,
trước khi cuộc tỉ thí ải thứ ba kết thúc thì bọn họ sẽ không có cách nào rời khỏi
nơi này.
Càng không thể bước vào bên trong đại trận.
“Làm sao đây?”
“Phải làm sao đây?”
Trong chốc lát, rất nhiều tộc nhân của Tiểu Huyền giới lo đến mức quay mòng
mòng.
Kim Bột hít một hơi dài rồi thấp giọng nói: “Chỉ có thể tin vào Khương hiền giả
thôi.”
“Hai ải trước chúng ta cũng tưởng rằng chắc chắn thua rồi, nhưng cuối cùng hắn
đã thắng.”
Ngân Trí cũng gật đầu, an ủi nói: “Với sự thần cơ diệu toán của hắn, hắn chắc
chắn đã đoán ra được tình huống này, thế nên chúng ta không cần quá lo lắng.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Khương Thành nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, không biết
chừng sẽ dở khóc dở cười.
Các ngươi đánh giá cao ta quá rồi.
Thật ra ca không đoán trước được gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ rằng trận pháp này
rất dễ công phá, thế nên mới tính đi một mình để ra vẻ.
Sau khi bước vào đại trận, hắn bay đến vị trí mắt trận được tính toán ra đầu tiên
một cách rành rẽ.
Sau đó, hắn liền đụng mặt Tông Quần.
“Không ngờ lại là ngươi?”
“Rất bất ngờ phải không?”
Tông Quần và hắn không hề có thù hận gì, nhưng cũng không có hảo cảm gì
mấy, dù sao thì lần đầu gặp mặt đã không mấy vui vẻ.
“Đúng thật là có chút bất ngờ.”
Khương Thành cũng có chút vui mừng, Tông Quần ở đây, vậy Nguyên Ly
Thành Tôn có khi nào cũng ở đây?
“Ngươi biết tung tích của những người khác không?”
“Sao, muốn hàn huyên chuyện cũ với ta?”
Tông Quần nghĩ hắn không dám đọ chiêu với mình nên vẻ mặt bắt đầu trở nên
khinh thường.
“Đáng tiếc, ở đây chúng ta sẽ đối đầu với nhau, nếu như ngươi muốn khuyên ta
giúp ngươi thì ta khuyên ngươi từ bỏ ý định đấy đi.”
“Nói cho ngươi biết, năm đó ta thấy ngươi rất chướng mắt.”
“Dựa vào đâu mà mấy Chính Thần đó lại coi trọng ngươi như thế? Chỉ vì ngươi
từng rất vẻ vang?”
“Bây giờ càng chướng mắt hơn…”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca mất kiên nhẫn liền cắt lời hắn.
“Ta chỉ muốn hỏi xem Nguyên Ly Thánh Tôn có ở cùng với ngươi không thôi.”
Vốn dĩ Tông Quần còn muốn bộc bạch thêm về sự thay đổi hành trình tinh thần
của mình.
Sau đó thưởng thức bộ dạng tuyệt vọng của Khương Thành khi cầu xin mình,
cố gắng thuyết phục mình nhưng đến cuối cùng lại bị mình từ chối.
Ai mà ngờ, người ta căn bản không hề có hứng thú với hắn.
Điều này khiến hắn trong lòng vô cùng tức giận.
Năm đó ngươi không hề xem ta ra gì, bây giờ vẫn như vậy sao?
Thế là hắn cố ý hừ lạnh một tiếng.
“Đối thủ mà ta chờ đợi ở đây là Thu Vũ Tuyền, không ngờ chỉ có mình ngươi,
thật khiến ta thất vọng.”
Bọn họ làm mắt trận ở trong trận pháp nên cũng không biết rõ tình hình ở
những nơi khác.
Đến bây giờ vẫn không biết chỉ có một mình Khương Thành bước vào.
Khương Thành thu lại nụ cười: “Hỏi ngươi một lần cuối, Nguyên Ly có ở trong
trận pháp không?”
“Ngươi còn muốn tìm Nguyên Ly báo thù sao?”
Năm đó khi ở bên trong thông đạo, Tông Quần chính mắt nhìn thấy cảnh tượng
Nguyên Ly đánh úp Khương Thành.
Biết được ân oán giữa hai người.
Thế nên, hắn lạnh lùng cười một cái, chế giễu nói: “Ngươi vẫn nên suy nghĩ
xem làm thế nào để sống sót trong trận pháp này đi, đừng nghĩ đến mấy thứ
không thiết thực nữa.”
“Ồ.”
Khương Thành gật đầu.
“Vậy ngươi đi chết đi.”
Nói xong, hắn rút Thái Ngư kiếm ra, vừa xuất chiêu đã xuất ra nguyên thuật tứ
bách trọng.
Cho dù Khương Thành có chiến tích huy hoàng trong trận chiến thông đạo,
nhưng Tông Quần luôn cho rằng đó chỉ là do hắn có thủ đoạn đặc thù do Huyền
Tộc đặc biệt khắc chế.
Thực lực thật sự thì một tên Thánh Chủ cỏn con như hắn chắc chắn không thể
sánh nổi Thiên Thần như mình.
Nhưng lúc này, khi thật sự đối đầu trực tiếp với đòn tấn công của Khương
Thành, hắn rốt cuộc mới hiểu được tại sao mấy vị Thiên Đế trước đây lại coi
trọng người này đến như vậy.
Nguyên thuật tứ bách trọng vừa xuất chiêu đã khiến cho nguyên thuật bát thập
tam trọng của hắn tan thành mảnh vụn.
Nếu như không phải tự mình trải nghiệm thì Tông Quần nằm mơ cũng không
dám tin Thiên Thần và Thánh Chủ giao chiến sẽ xảy ra việc như thế này.
Không đợi hắn kịp phản ứng, thánh giới của hắn đã bị ngọn lửa do Hỏa Phượng
kia phun ra đánh trúng.
Ngọn lửa không hề thiêu thánh giới của hắn đến chia năm xẻ bảy, mà chỉ giống
như chất lỏng nhanh chóng chảy ra.
Tông Quần phát hiện, đạo của mình đang biến mất một cách nhanh chóng.
Còn nguyên do chính là ngọn lửa đang bùng cháy đó, nó đang xâm chiếm thánh
giới của mình.
Hắn vô cùng kinh ngạc, liền nhanh chóng thay đổi hình dạng của thánh giới.
Nhưng cũng chỉ làm chậm tốc độ bị xâm chiếm mà thôi.
Khương Thành lúc này đã xuất ra kiếm thứ hai.
Lại là nguyên thuật tứ bách trọng.
Đi cùng với nó còn có linh ý xung kích.
Là một Thiên Thần, chẳng biết bao nhiêu năm rồi Tông Quần chưa được trải
nghiệm cảm giác nguy hiểm đến đạo tâm lay động này.
Mà bây giờ, hắn lại lung lay sắp đổ trước đòn tấn công của Khương Thành,
ngay cả cơ hội dùng đến Tam Hồn châu cũng không có.
Điều này khiến hắn hoàn toàn không tin được.
Ngay khi hắn tưởng mình sắp chết thì sáu mắt trận nhỏ ở xung quanh cuối cùng
cũng tập trung lại.