lại mức độ viên mãn như trước chỉ trong ba giây ngắn ngủi.
Nhưng mà nó cũng không có nghĩa là đã ngừng lại.
Tấn cấp đến Đạo Thần, giới hạn trên của tiên lực của hắn đương nhiên cũng
tăng lên.
Cảm giác mạnh mẽ trước nay chưa từng có khiến nội tâm hắn vui không chịu
nỗi.
Khi tiên lực đó tràn ngập giới hạn trên hiện tại của hắn, tu vi của hắn đã tăng lên
gấp mấy lần trước kia, và sau khi hồn lực cũng đầy lại, đám hỗn độn kia cũng
trở nên khổng lồ hơn.
Lúc này, sự ban tặng mới của thiên địa cũng đã đến.
Quy tắc thiên địa sẽ giúp đạo chỉ có hình thái ban đầu của hắn tạo thành đạo
chân chính.
Bước này vô cùng quan trọng, nếu không thì pháp tắc không gian vừa chuyển
hóa thành hỗn độn sẽ không thể nào thuận lợi thoái biến thành đạo hải được.
Mỗi một Đạo Thần vừa tấn cấp lên đều sẽ trải qua bước này.
Khương Thành đương nhiên không có chuẩn bị hình thái đạo đầu tiên gì cả.
Hắn đang chờ quy tắc thiên địa cho hắn loại đạo thứ hai giống như lần trước đột
phá lên Đạo Thánh vậy.
Dù sao thì ca đã dùng thủ đoạn đi cửa bên là kiếm đạo hoàn mỹ để đánh tan trở
ngại khi đột phá cảnh giới, mắc lại ở cái bug, ngươi xem đó mà làm đi.
Chuyện này khiến thiên địa quy tắc cũng khá lúng túng.
Muốn cho hắn một sự thoái biến khỏi hình thái đạo ban đầu, lại không tìm ra
được mục tiêu gia tăng chúc phúc.
Sau đó, Khương Thành bi kịch rồi.
Quy tắc thiên địa chẳng hề cho hắn một đạo hoàn toàn mới, không cổ vũ tinh
thần ăn gian này của hắn.
Mà hậu quả mang lại đó chính là đám hỗn độn kia vì không có chỉnh hợp của
đạo, vừa không thể thoái biến thành đạo hải, lại không thể trở về trạng thái pháp
tắc không gian trước kia.
Mắc kẹt ở đó lên xuống không xong.
Đám hỗn độn này bao gồm tất cả những gì Khương Thành có, ngoại trừ hệ
thống ra.
Thiên hoang bất diệt thể, tiên lực, hồn lực, lực trọc, thánh lực thứ hai, các loại
huyết mạch, thủy nguyên long cốt, ba ngàn quy tắc, cảm ngộ võ đạo… không gì
không có!
Thậm chí đến cả Ngộ đạo tiên thụ cũng có trong đó nữa.
Những “đại lão” này trước kia mỗi người một việc, còn có thể nhẹ nhàng chống
đỡ.
Bây giờ tất cả bọn chúng đều hóa thành một mớ hỗn độn, Thanh ca tỏ vẻ bản
thân nắm không được nữa.
Đến cả hình thái ban đầu của đạo hắn cũng không có được chưa?
Hoàn toàn không biết nên làm sao để dẫn dắt đám hỗn tạp này.
Nắm chặt lấy linh ý, hắn thử nỗ lực lần cuối cùng.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi sau, linh ý của hắn đã hoàn toàn bị hỗn động kia
nuốt hết, cũng dung nhập luôn vào trong đó.
Lần nỗ lực này đương nhiên đã thất bại.
Sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh.”
Trong lòng Thành ca dở khóc dở cười.
Lần này bản thân xem như bị ai giết chứ?
Nếu thật sự tra rõ ngọn ngành, có lẽ là bị tất cả những năng lực mà bản thân có
được giết chết đúng không?
May mà hệ thống không phán định đây thuộc về tự sát, nếu không thì lần này
toi rồi.
“Ting! Kí chỉ có được hình thái ban đầu của đạo, xin lựa chọn chủng loại.”
Lần này hệ thống căn bản không hồi sinh hắn ngay lập tức.
Mà bày ra trước mặt hắn một giao diện tự định nghĩa.
Trên giao diện có chỗ nhập để chờ hắn nhập vào.
Nếu có thể, Khương Thành hận khong thể ôm chặt lấy hệ thống mà hôn cho hai
cái.
Lão huynh, thời khắc mấu chốt vẫn là ngươi được lòng trẫm nhất.
Quy tắc thiên địa không giúp hắn có cái bug, ngươi lại giúp được ta rồi.
Hơn nữa, ôi mẹ nó còn là tự định nghĩa nữa.
Ý đây có nghĩa là, bây giờ ca muốn có đạo như thế nào thì có thể có được đạo
thế ấy đó!
Chuyện tốt như vậy, dù Khương Thành có ngày ngày mong được việc tốt như
thế cũng cảm thấy vô lí.
Nhưng mà, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại.
Cơ hội lựa chọn chỉ có một lần.
Vậy nên chắc chắn phải chọn cái mạnh nhất rồi.
Đạo mạnh nhất là đạo gì?
Ca này không thèm suy nghĩ, viết vào khung nhập bốn chữ “đạo của thiên địa”.
Thế gian này còn có đạo nào cao cấp hơn vậy không?
Nhưng ngay sau đó, hệ thống đã đưa ra cảnh cáo.
“Đạo của thiên địa không tồn tại, mời kí chủ lựa chọn lại từ đầu.”
Hả?
Lại không tồn tại ư?
Khương Thành chỉ có thể nhập lại từ đầu.
Lần này chỉ có hai chữ - Thiên Đạo.
Hệ thống lại lần nữa đưa ra cảnh cáo.
“Thiên Đạo không tồn tại, mời kí chủ lựa chọn lại từ đầu.”
Cái gì?
Thiên Đạo cũng không tồn tại?
Ca năm nào chả sống dưới sự che phủ của Thiên Đạo, đối mặt với nó cũng tám
trăm lần rồi được chứ?
Sao lại có thể không tồn tại?
Ca thậm chí còn thầm dùng kế khích tướng.
“Hệ thống lão đệ, trình độ nghiệp vụ của ngươi cũng thấp quá rồi, làm không ra
Thiên Đạo nên mới bịa ra việc không tồn tại để giữ lấy hình tượng chứ gì?”
Tiếc là hệ thống từ lão huynh bị giáng xuống làm lão đệ lại không nói lời nào,
làm cho khung cảnh cáo như lạnh lùng từ lúc mới sinh vậy.
Chán nản, Thành ca chỉ có thể thực tế một chút.
“Vậy nên đạo gì mới mạnh nhất đây?”
Đây thật sự là điểm mù kiến thức của hắn.
Ca này trước đây chưa từng nghĩ qua việc bản thân ngộ đạo, trong đầu chỉ muốn
đi đường tắt.
Bây giờ hắn có hơi hối hận rồi.
Sớm biết vậy thì trước đây nên nghe ngóng một chút.
Nghĩ lại, hắn cũng giết không ít Đạo Thần rồi, đại bộ phận đều là Đạo Thần sơ
giai và Đạo Thần trung giai.
Đạo hải của những người này còn chưa triển lộ ra hiệu quả cụ thể như mệnh số
hay hư thực.
Còn Đạo Thần cao giai, hắn tuy cũng có tiêu diệt một ít, nhưng trong hỗn chiến
cũng không phân biệt được của ai mạnh ai yếu.
Trước mắt hắn chỉ có thể lấy người khác làm gương.
Dù sao thì đạo cũng đâu phải chỉ có một, hoàn toàn có thể có đạo giống y hết
nhau.
“Gì mà đạo hư thực, đạo mệnh số, đạo thọ nguyên, đạo huyết, toàn bộ đều bình
thường, chẳng xứng với thân phận nhân vật chính.”
Hắn nghĩ đến Thánh Hoàng.
Đây là sinh linh mạnh nhất mà hắn từng gặp.
“Lẽ nào phải tu đạo nhân quả?”
“Không không không, Tiên mẫu kế thừa đạo nhân quả của nàng, ta đi sau đít
cùng một đường với kình địch, tư cách làm màu há chẳng phải mất sạch luôn
rồi sao?”
Thậm chí Khương Thành còn nghĩ đến Vô Đạo kiếm.
Thời thế hôm nay, hắn đương nhiên hiểu “vật cắt được hết mọi thứ” cũng là một
loại đạo.
Nếu luận về sức mạnh thì Vô Đạo kiếm phải có một cái tên.
“Nhưng Vô Đạo kiếm lại thuộc về Thu Vũ Tuyền mà.”
Tương lai đại địch mạnh mẽ gặp phải nếu bản thân chưa cắt ra mà Thu Vũ
Tuyền đã cắt được rồi thì gượng gạo biết bao.
“Đến lúc đó, nàng há chẳng phải sẽ chế giễu Vô Đạo kiếm của mình là sơn
trại?”
Trong đầu hắn đã ngập tràn hình ảnh vẻ mặt hớn hở và ánh mắt đắc ý của Thu
Vũ Tuyền rồi.
“Hừ, cặn bã, để tỷ dạy cho người Vô Đạo kiếm thực sự nha”
Cho dù không xem nàng là kẻ địch nữa, nhưng lòng tự tôn của Khương lão gia
vẫn không thể cho phép cảnh tượng đó xuất hiện.
Thế là, hắn nghiễm nhiên từ bỏ lựa chọn Vô Đạo kiếm này.
“Không thể học người khác, nhân vật chính buộc phải có thể diện.”
Nhưng muốn để cho hắn nghĩ ra một đạo hoàn toàn mới thì lại là một vấn đề
khó cực.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Nguyên thuật!
Đây chính là một vấn đề lớn nan giải khác mà gần đây hắn gặp phải.
“Đạo không đâu không có, vậy căn nguyên tổ hợp thành nguyên thuật có lẽ
cũng là một loại đạo nhỉ?”
“Có loại đạo này có thể khiến huyền văn của ta có thể tổ hợp thành nguyên
thuật không ha?”
Khi hắn nghĩ đến khả năng này lại cũng không do dự nữa.
Nhanh chóng nhập vào khung nhập, viết lên bốn chữ lớn - đạo của quy tắc.
Khung bàn phím tự định nghĩa trước mặt đột nhiên biến mất.
“Ting! Kí chủ đã lựa chọn thành công hình thái ban đầu của đạo quy tắc!”
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở êm tai, Khương Thành hận không thể hát vang
câu ca.
Thành công rồi!
Chết một lần giải quyết được hai vấn đề khó.
Không những có được đạo, mà còn có cả nguyên thuật!
Bản thân đúng là một thiên tài!