cũng bắt đầu bận rộn.
Nhao nhao phái ra hết các đại thần quan và thần quan bình thường dưới trướng,
tìm kiếm mục tiêu “nhiệm vụ” khắp nơi.
Tin tức của Vu tộc và Phi Tiên môn không dễ nghe ngóng, đám người Quy
Tàng, Hư Uyên, Thanh Vân ngược lại không quá khó tìm.
Chí Vi thánh đại, Tử Đình châu.
Thần Đan các mây mù lượn lờ, mơ hồ có hào quang xuyên qua từ trong tầng
mây, có nghĩa là Đế đan mới được luyện chế ra.
Cung điện lơ lửng ở hư không tầng tầng lớp lớp, mơ hồ tạo thành một lò luyện
đan khổng lồ.
Trong một tòa thiên điện giữa đan lô, Lưu Duyên xoa mồ hôi trên trán.
Nhìn đan lô dần dần dập tắt trước mặt cùng với thành đan vừa mới bay ra ngoài,
trong lòng hắn không hề có chút cảm giác thành tựu nào.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, mấy người Thiên Lâm, Bắc Hà mang ánh mắt
tràn đầy mệt mỏi.
Mà những Đan sư khác, trên mặt đều là vẻ thờ ơ giống như cái xác không hồn.
Những người bọn họ đều đã từng là tiên quan của Thiên Đan Tư ở Tiên cung.
Sau khi cuộc chiến tranh đoạt Thần vị vòng đầu tiên kết thúc, bọn họ đều bị
truyền tống từ Thiên giới về chỗ cũ ở Thiên Cung.
Lúc đó cùng trở lại Thiên Cung có hơn ba nghìn người với Thu Vũ Tuyền cầm
đầu.
Sau khi biết được Thiên Cung đã giải tán, hơn ba nghìn người này mỗi người
một hướng, chỉ có hơn bảy trăm người lựa chọn đi cùng với Thu Vũ Tuyền, nhờ
cậy Lẫm Đế.
Một nhánh đó cuối cùng thương vong hơn nửa, thành công đến Thiên Lưu cung.
Mà hơn hai mươi đan sư như Lưu Duyên và Thiên Lâm Bắc Hà này, cùng với
đám người Minh Trì của Thiên Khí các lại muốn nhờ cậy Khương Thành.
Lúc trước phụ thuộc vào Thiên Cung nên không thể ruồng bỏ.
Hiện nay Thiên Cung không còn nữa, bọn họ cũng không còn bất kì gánh nặnng
tâm lí nào nữa.
Nhưng đám luyện đan sư và luyện khí sư đã từng có thân phận cao quý này, ở
Nguyên Tiên giới hiện nay quả thực chỉ là một đám cừu đi trong đám sói.
Bọn họ trước kia giao du rộng lớn, thanh danh vang xa, sau lưng có vật to lớn
như Thiên Cung chống lưng, hơn nữa cảnh giới của bản thân cũng không thấp,
ai gặp cũng đều phải tiếp đãi long trọng.
Nào dám có chút nào bất kính?
Nhưng bây giờ đã không có mấy người còn nhận biết đám đế đan sư và đạo khí
sư thất bát giai này nữa.
Còn không nghe ngóng được tin tức của Khương Thành, bọn họ ở Tử Đình
châu bị người ta chặn lại.
Khi nói ra thân phận lúc trước, cũng đúng là đã khiến người cầm lái của hai
thánh địa lân cận kinh hãi.
Nhưng sau khi biết được sau lưng bọn họ không ai chống lưng, chỉ là một đám
bèo tấm không nguồn gốc, cấp cao của hai thánh địa này đã nổi lên ác ý.
Cuối cùng, đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm Bắc Hà bị bắt đến Chí Vi
thánh địa.
Còn đám Luyện Khí Sư Minh Trì lại bị phân đến Mặc Diễm tông ở lân cận.
Luyện đan sư thất giai, bát giai đặt ở thời đại hiện nay vẫn rất có giá trị.
Sau khi đến Chí Vi thánh địa, đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm Bắc Hà liền
bị cưỡng ép gieo nô ấn, tương lai cho dù tu vi có cao đi chăng nữa cũng không
thể chống lại đối phương.
Đến đây, bọn họ hoàn toàn biến thành cỗ máy luyện đan.
Những năm này, bọn họ đều luôn trải qua những ngày tháng luyện đan tối tăm
không có mặt trời, không có thời gian nghỉ ngơi nào.
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, ai cũng đều có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng
bất lực trong mắt đối phương.
Ngày tháng như vậy, lúc nào mới chấm dứt đây?
“Ôi, lô Thiên Hợp Mê Thần đan này luyện ra rồi à.”
Cửa điện mở ra, mười mấy tên Đạo Thần bay vào, gấp không thể chờ được thu
đan dược vừa mới ra lò vào trong túi.
Sau đó giơ ngón tay quát mắng: “Những đan nô các ngươi còn đứng ngây ra đó
làm gì?”
“Còn không mau bắt đầu lô tiếp theo?”
Thiên Lâm cực kì mệt mỏi chỉ cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ
gục.
Tiên lực của hắn thực ra vẫn còn hơn nửa, nhưng liên tục luyện đan ở cường độ
cao, tâm thần hao phí quá nhiều.
“Bọn ta cần phải ngồi thiền nghỉ ngơi dưỡng sức, cần phải khôi phục trạng
thái…”
Giọng nói chưa dứt đã bị đế đan sư bản thổ cảnh giới Đạo Thần cao giai Huyễn
Tàng cầm đầu kia lạnh lùng ngắt lời.
“Con số nhiệm vụ của năm nay các ngươi còn chưa hoàn thành được một nửa,
còn dám nghỉ ngơi?”
“Ta thấy các ngươi đúng là đang lười biếng!”
Thiên Lâm và Lưu Duyên rất muốn gầm lên giận dữ, số nhiệm vụ đó của các
ngươi là thứ người có thể hoàn thành sao?
Nhưng những năm này, sự phản kháng của bọn họ hoàn toàn bị chèn ép không
một ngoại lệ, hiện nay ngay cả phẫn hận cũng đã lười rồi.
Mấy người chỉ có thể lại lê bước chân nặng nề, lần nữa kết ấn bố trí đan trận,
mở ra lô đan tiếp theo.
“Hừ!”
Trong mắt Huyễn Tàng Đạo Thần nổi lên một tia chế giễu.
“Năm đó các ngươi vẫn là tiền bối đan đạo của ta đấy, lúc đó các ngươi vẻ vang
cỡ nào chứ.”
“Không phải là rất lợi hại sao, bây giờ sao lại vô năng như vậy rồi?”
Đối với sự chế giễu của hắn, Lưu Duyên và Thiên Lâm mắt điếc tai ngơ, dù sao
loại chuyện này đều đã từng xảy ra hàng ngàn hàng vạn lần rồi.
Thậm chí bây giờ bọn họ cảm thấy có lẽ mình sẽ như đèn cạn dầu vào ngày nào
đó, chết đột ngột ở phía trước lò luyện đan.
Mà cũng ngay vào lúc này, bên ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng hò hét dồn
dập.
“Chư vị Thượng Thần, khoan đã khoan đã!”
“Chư vị Thượng Thần đến đây khiến bọn ta thật là vinh hạnh.”
“Sao không dời bước đến chính điện…”
Huyễn Tàng đã nghe ra người nói chuyện có chưởng môn Huyễn Chí Thánh
Chủ của thánh địa, còn có đại trưởng lão Huyễn Du Thánh Chủ.
Đang buồn bực là ai đến, lại có thể khiến những cấp cao này của tông môn đều
ăn nói khép nép như thế, phía trước tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện năm mươi
bóng dáng xa lạ.
Cảm nhận được uy áp đáng sợ mơ hồ truyền ra trên người năm mươi người này,
hắn suýt nữa bị dọa đến hồn bay phách tán.
Toàn bộ đều trên Giới Thần đỉnh phong!
Mà trong đám người này, vị ở giữa kia hắn nhận ra ngay.
“Tham kiến Hóa Quần Thiên Thần!”
Hắn vội vàng nằm rạp xuống, dập đầu bụp bụp.
Vị này là thần quan đến từ Thiên Hạnh Cung đấy.
Chưa nói đến vị Chính Thần đứng sau lưng hắn kia, chỉ mình bản thân hắn cũng
có thể nhẹ nhàng biến Chí Vi thánh địa biến thành phế tích.
Nhân vật cấp bậc này sao lại đến ngôi miếu nhỏ này, còn một lần đến nhiều như
thế?
Hơn nữa bọn họ là tu thần, bọn ta là tu tiên, hai bên không hề dính líu đến nhau.
Lúc này, Huyễn Chí và Huyến Du phía sau cũng hỏa tốc đuổi đến.
“Chư vị Thượng Thần, nơi này quả thực không có gì đẹp cả…”
Hóa Quần Thần Quan không thèm để ý đến bọn họ, ánh mắt của hắn vượt qua
đám cấp cao của thánh địa đang quỳ ở đất, rơi ở trên bóng người đang bận rộn
bên đan lô ở nơi không xa kia.
Huyễn Tàng vẫn đang quỳ trong lòng chợt run rẩy, vội vàng nghiêm giọng trách
mắng bên kia.
“Những đan nô ti tiện các ngươi còn không mau quỳ xuống cho ta!”
“Thượng Thần đến đây, các ngươi không nhìn thấy sao?”
“Thật là một chút lễ phép cũng không có, xem ta sau này xử lí các ngươi thế
nào…”
Hắn đang hùng hùng hổ hổ, một giây sau đã bị tát đến bên phía kia đại điện.
Ầm!
Trong điện truyền đến tiếng va chạm nặng nề.
Còn Huyễn Tàng vừa rồi còn sinh khí dồi dào đã bị cái tát này đánh đến nát nửa
bên mặt, thậm chí ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng đều bị đánh gãy hơn
nữa, cả người trở nên chỉ còn chút hơi tàn.
Cảnh tượng này dọa đến các trưởng lão của thánh địa suýt nữa kêu rít lên.
Nhưng ở trước mặt Thiên Thần, những Thánh Chủ và Đạo Thần cao giai bọn họ
nào có tư cách chỉ trích?
Hóa Quần không hề đưa ra bất kì lời giải thích nào.
Hắn móc ra một phần ngọc phù, đối chiếu kĩ một lần hình tượng và cái tên phía
trên.
Lúc này mới nghiêm nghị hỏi: “Trong các ngươi, có Lưu Duyên, Thiên Lâm,
Bắc Hà, Thái Hành không?”
Đám người Lưu Duyên ngẩng đầu, bọn họ không hề quen biết Hóa Quần.
“Ta chính là Lưu Duyên.”
“Ta là Thiên Lâm, xin hỏi các hạ tìm bọn ta có chuyện gì?”