lần nữa.”
“Không sai.”
“Vậy tại sao hắn không gây ra bất cứ động tĩnh nào?”
Trong khoảng thời kỳ đó, Thành ca không can dự vào nhiều việc lắm.
Chỉ khi ra khỏi biển Thiên Đạo, hắn mới biết Thiên Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa
đã rung chuyển mấy lần.
Nhưng những năm đó hắn chưa từng nghe nói về cái tên “Di” này.
Người có thể làm ảnh hưởng đến Thiên Đạo sao lại là một kẻ vô danh được
chứ?
“Vì Vô Thượng Đạo Cực và Thập Thiên Đế.”
“Nói sao nhỉ?”
“Ta cũng tình cờ nghe thấy sư tôn nhắc tới chuyện này mà thôi.”
Nam Khâu thần quan từ tốn nói: “Trong thời đại ấy, không phải Di chưa từng
xuất hiện, thậm chí hắn còn muốn kiểm soát toàn bộ Thiên Đạo rồi tiến tới lật
đổ Nguyên Tiên giới.
“Nhưng Thần Chủ của Vô Thượng Đạo Cực đã chặn đứng hắn mấy lần, khiến
hắn mãi không đạt được ý đồ này.”
“Vậy nên Di chỉ có thể dùng phương thức thâm nhập.”
Khương Thành tò mò hỏi: “Phương thức gì cơ?”
“Dựa vào Thiên Đạo, hắn sáng tạo nên một thế giới khác, nơi ấy được gọi là
Thứ Tiên giới.”
“Hắn bồi dưỡng khá nhiều cao thủ ở bên đó, đặc biệt là Huyền tộc, nổi tiếng
nhất trong số đó.”
“Huyền tộc ư?”
Khương Thành ngẫm nghĩ một lúc, bản thân ta là đại hiền giả của Huyền tộc
đây này.
Song nó là một thời đại đã rất xa xôi.
“Đúng vậy, ngoài Huyền tộc còn vài tộc quần khác, họ đã có những bước tiến
vượt bậc dưới sự bồi dưỡng của của Di.”
“Những Tộc quần này có thể cảm ngộ Thiên Đạo, họ tu luyện càng mạnh thì Di
cũng sẽ mạnh theo.”
Khương Thành cẩn thận suy nghĩ, một số đặc điểm của Di khá giống với Thiên
Đạo.
Chẳng phải Tiên nhân ở cảnh giới càng mạnh thì bản thân Thiên Đạo cũng càng
mạnh sao?
Xem ra người này thực sự không tầm thường chút nào.
“Sau đó thì sao, nó có liên quan gì đến Thập Thiên Đế?”
“Cứ cách một thời gian, Thứ Tiên giới lại tổ chức một đợt thâm nhập trên quy
mô lớn, cố gắng xuyên qua bình chướng của Thiên Đạo để qua bên đây.”
Vân Hồng trịnh trọng nói: “Mấy lần trước, Thập Thiên Đế đã chặn họ lại, bằng
không Nguyên Tiên giới bị xâm lấn lâu rồi.”
Khương Thành khẽ mỉm cười: “Xem ra Thập Thiên Đế đã có rất nhiều cống
hiến ở hậu phương nhỉ.”
‘Đúng vậy.”
“Vậy tại sao họ không kêu gọi tất cả Tiên nhân của Nguyên Tiên Giới cùng
xông lên? Vậy tại sao không dứt khoát tiến công bên đối diện?”
‘Bởi vì không làm được.”
“Tuy Nguyên Tiên giới mạnh hơn Thứ Tiên giới nhưng cũng có điểm yếu kém
hơn bên ấy.”
Nam Khâu khẽ thở dài: “Thiên Đạo ở Nguyên Tiên giới bọn ta chỉ có ý chí bản
năng, còn Thứ Tiên giới lại chịu ảnh hưởng từ Di, tương đương với việc sở hữu
linh trí.”
“Bọn họ có thể làm được rất nhiều việc mà bọn ta không thể làm.”
“Nếu bọn ta muốn qua bên ấy thì phải dùng Thiên Đạo chí bảo mở đường, vậy
mới có thể miễn cưỡng đi qua.”
“Còn bọn họ mới qua bên bọn ta thì chỉ cần Di âm thầm hộ giá hộ tống là đủ.”
Lúc này Khương Thành mới hiểu ra: “Ra là thế.”
“Vậy các ngươi đến chuyến này là vì muốn mời Chiến Đế và Tiêu Đế cùng tới
ngăn chặn Thứ Tiên giới à?”
“Đúng, nhưng không hẳn là thế.”
Nam Khâu lại thở dài lần nữa: “Chính Thần và Cổ Thánh quá mạnh, trái lại sẽ
khiến Thiên Đạo công kích theo bản năng. Mặc dù có Thiên Đạo chí bảo mở
đường cũng không được, lúc trước ta và sư tôn đã thử rồi.”
Thành ca đã hiểu mục đích họ đi chuyến này.
“Thế nên ý của ngươi là muốn mời những Tiên nhân chưa đạt tới cảnh giới Cổ
Thánh tiến lên chống lại Thứ Tiên giới sao?”
Hai người cùng lúc gật đầu: “Đúng thế!”
“Sự việc rất hệ trọng, bọn ta phải gặp Hám Thiên Cổ Thánh càng sớm càng tốt,
xin nàng cử ra các Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong, đồng thời lấy Hám
Thiên phủ và Hư Minh đăng trong tay nàng để mở lối sang Thứ Tiên giới.”
“Muốn họ ban Thiên Đạo chí bảo cho thủ hạ ư?”
Thành ca không khỏi khó hiểu: “Đó là bảo vật rất quan trọng, sao họ có thể yên
tâm giao cho kẻ khác dùng?”
Hai người cũng nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Chủ nhân của Thiên Đạo chí bảo luôn là Thiên Đế, dù ai lấy chúng đi thì cũng
chỉ có thể sử dụng tạm thời thôi.”
“Thiên Đế có thể thu hồi chúng bất cứ lúc nào, ngươi không biết sao?”
“Ra thế.”
Thành ca không hào hứng lắm, chủ yếu là vì có góp sức thì cũng chẳng được lợi
lộc gì cho cam.
Nhưng nghĩ đến việc có thể gặp lại cố nhân Huyền Giới năm ấy, hắn cảm thấy
mình nên tham gia một chút.
Huống hồ, dạo này tin đồn đã bay khắp Tiên Võ Châu, hắn thực sự không thể
trơ ra mà ở lại đây nữa.
“Được thôi, nhiệm vụ quan trọng thế này thì ta phải nhập cuộc giúp đỡ chứ.”
“Lên đường lúc nào?”
‘Ngươi?”
Hai người tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả.
Vân Hồng chẳng thèm giấu giếm vẻ khinh thường của mình: “Ngươi chỉ là một
Thánh Chủ bình thường, bớt bớt đi.”
“Mau đưa bọn ta đi gặp Hám Thiên Cổ Thánh để xin nàng cử ra hai cao thủ.”
Câu nói này làm Thành ca không vui chút nào.
Thánh Chủ bình thường thì sao?
Kỳ thị cảnh giới phải không?
“Muốn gặp Hám Thiên Cổ Thánh à? Vậy các ngươi cứ việc chờ đi.”
Nói xong, Thành ca bỏ mặc hai người ở nguyên chỗ này rồi một mình bay về
phía xa.
“Hắn đi đâu thế?”
“Đi báo với Hám Thiên Cổ Thánh à.”
Vân Hồng chau mày: “Liệu Cổ Thánh có phái hắn đi không?”
Nam Khâu khẽ mỉm cười: “Chắc chắn là không, dù sao đây cũng là việc lớn, Cổ
Thánh sẽ không coi nó là trò đùa đâu, huống hồ chuyện này vốn không hay ho
cho lắm.”
Hai người họ không biết Thành ca vừa lượn lờ bên ngoài một vòng rồi lặng lẽ
trở về Phi Tiên môn.
Sau đó chạy thẳng tới Động phủ của Lăng.
“Lão muội à, từ trước đến nay ca luôn đối xử tốt với ngươi, đúng không?”
Quả thực, Lăng không bỏ sót chữ nào trong cuộc nói chuyện giữa ba người họ.
Quả thực Thứ Tiên giới đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Để ngăn chặn sự thâm nhập từ bên kia, năm đó nàng đã xuất chiến vài lần,
chuyện này là thật.
Song nàng cũng nằm lòng ý đồ gây chuyện xấu của Khương Thành.
Vì vậy nàng chép miệng, giận dỗi quay người lại: “Ngươi đối xử tốt với ta chỗ
nào?”
Thành ca trực tiếp ngồi xuống trước mặt nàng: “Ca dẫn ngươi đi theo nhiều lần
như vậy, lần gần nhất là Vẫn giới tiên tàng, không chỉ đưa ngươi đi hưởng ké
đạo hạch mà còn giải quyết hai mối nguy lớn thay ngươi.”
“Chẳng phải ngươi nên báo đáp một chút sao?”
Lăng lặng lẽ oán thầm, ngươi cũng sai ta làm rất nhiều việc không công đấy.
“Thế thì sao? Ngươi muốn ta báo đáp kiểu gì?”
Khương Thành cười híp mắt, xoa tay: “Năm ấy ngươi cũng là nhân vật quan
trọng của Thiên Cung phải không?”
Lăng chẳng ừ hử gì: “Đúng thì sao?”
Khương Thành tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Vậy chắc ngươi và Hám Thiên Cổ
Thánh quen nhau lắm nhỉ?”
Nhìn vào ánh mắt bất lương kia, Lăng không khỏi đề phòng trong lòng.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Chẳng muốn thế nào cả.”
Thành ca dang tay ra với vẻ ngây thơ vô tội, bâng quơ nói: “Chỉ là muốn ngươi
lừa lấy Hám Thiên phủ và gì nhỉ… Hư Minh đăng cho ta.”
“Ngươi nói gì?”
Lăng suýt nữa đã nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
Tên này chán sống rồi hả?
Dám lừa lấy Hám Thiên phủ.
Thậm chí còn muốn mình, cũng chính là chủ nhân của Hám Thiên phủ đi lừa
giúp hắn, hắn biết bản thân đang nói gì không?
Nếu lời này là do kẻ khác nói ra thì chúng chết chắc rồi.
Nhưng vì là Khương Thành nên Lăng nhẫn nại hơn rất nhiều.
“A…”
Nàng nở một nụ cười yếu ớt tràn đầy ẩn ý: “Ngươi muốn lấy hai món Thiên
Đạo chí bảo kia làm gì?”