thương lúc trước rất có khả năng đã ngỏm củ tỏi trước sự tấn công điên cuồng
của Đoạn Hà rồi.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà trên bầu trời lại truyền đến tiếng cười điên cuồng của Đoạn Hà từ trong trận
chiến kịch liệt.
“Đây chính là thực lực của Tiên tướng ở Thiên Cung đó hở?”
Nếu như câu này được nói vào mười mấy giây trước thì chỉ có thể được coi như
những lời lẽ điên cuồng ngạo mạn.
Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không thể nào mở miệng nổi.
Nhìn lên trên bầu trời, thấy Đoạn Hà đang lấy một địch hai nhưng vẫn chiếm
thế thượng phong như cũ, trong lòng hắn điên cuồng run rẩy.
“Chết tiệt!”
Tại sao kẻ này lại mạnh như thế chứ?
Hắn chui từ xó xỉnh nào ra vậy, sao lúc trước không hề nghe nói đến hắn?
Cuối cùng hắn cũng hiểu, vừa nãy Đoạn Hà quả thật đã cho hắn thể diện.
Kẻ này và bọn hắn thực sự không cùng một đẳng cấp.
Lực chiến đấu của hắn không hề thua kém Thần Quân danh tiếng lâu đời!
“Cùng xông lên!”
“Là chính hắn nói muốn khiêu chiến ba người chúng ta!”
Hắn không quan tâm đến thể diện được nữa rồi, bây giờ có thắng được hay
không mới là quan trọng.
Sau khi hai tiên tướng và một Đạo Thánh của Thiên Cung liên thủ với nhau,
cuối cùng cục diện của trận chiến mới tạm thời trở lại trạng thái cân bằng.
Nhưng trên bầu trời cao, Đoạn Hà thôi động Pháp tắc không gian, bên trái tấn
công vào ba người, bên phải đột phá vòng vây.
Cột trụ căn nguyên đen nhánh khổng lồ kia đối mặt với Pháp cảnh của ba người,
mặc dù không bạo liệt như căn nguyên bình thường, nhưng mỗi lần giao phong
với nhau đều có thể để lại một làn sương mù đen ở trong Pháp cảnh của đối
phương.
Người ngoài không nhìn ra hiệu quả cụ thể của làn sương màu đen ấy, nhưng
nhìn biểu cảm vất vả mệt mọc của ba Đạo Thánh mà đoán thì hiển nhiên là
không phải chuyện tốt đẹp gì.
Mà kiếm thuật của Đoạn Hà thì càng quỷ dị hơn.
Ở chỗ hắn, đến Kiếm Tâm cũng không cảm nhận được, càng không có chuyện
tồn tại ý cảnh kiếm đạo gì gì đó, nhưng lại có thể đánh ngang sức ngang hàng
với ba Đạo Thánh kia.
Rõ ràng mỗi nhát kiếm của hắn, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ đường kiếm
nhưng lại không hiểu tại sao hắn làm được như thế.
Lực chiến đấu như thế này khiến trong lòng mọi người dao động.
Thiên Lân Quân và Phi Tinh Đường ở bên dưới không hề khai chiến.
Tất cả mọi người đều đang vừa nói chuyện vừa xem bốn Đạo Thánh quyết
chiến với nhau.
Nếu như giữa bọn họ phân được kẻ thắng người bại thì bên dưới cũng không
cần đánh đấm gì nữa cả.
Nhìn được một lát, Đỗ Thường nhịn không được mà cảm khái.
“Cuối cùng ta cũng hiểu, tại sao hồi đó Khương chưởng môn lại coi trọng hắn
như thế rồi.”
Ma Huy ở bên cạnh cũng không nhịn được gật gật đầu.
“Đúng thế, tên này quả thực quá lợi hại rồi.”
“Rốt cuộc mấy năm gần đây hắn đã trải qua những chuyện gì vậy?”
“Mặc dù lúc trước hắn nhập cảnh nhanh hơn chúng ta, nhưng bây giờ có thể
thấy hắn dường như đã bước lên một con đường đặc biệt rồi.”
“Có lẽ năm xưa Khương chưởng môn đã nhìn ra mệnh cách của hắn không
giống với người thường rồi.”
“Đúng vậy, số mệnh của tên này quả thực quá kinh người!”
Đây mới chính là át chủ bài đích thực của Phi Tiên môn chứ!
Mà át chủ bài như thế lại có hẳn bốn người!
“Ông trời ơi!”
“Hóa ra hắn là Đạo Thánh!”
Tất cả các đệ tử của Phi Tinh Đường ở phía sau bọn họ đều mắt chữ A mồm
chữ O!
Nhìn trận đại chiến trên bầu trời kia, bọn họ cảm thấy rất gần, lại rất xa, rất chân
thực, lại rất mộng ảo.
“Hắn đâu chỉ là Đạo Thánh, một mình đánh với ba Đạo Thánh đấy, thực lực
phải mạnh đến mức nào chứ…”
“Vị tiền bối này thật sự là sư thúc tổ của chúng ta hả?”
Chưởng môn thế mà lại có một đồng môn như thế này sao?
Thế này cũng vô lý quá mức rồi ấy chứ?
Phải biết rằng, vừa nãy lúc Đoạn Hà xuất hiện, bọn họ còn tưởng rằng hắn cũng
là một Đạo Tôn cơ ấy.
Dù gì lúc ấy đám người Vi Hành và Ma Huy cũng chẳng coi trọng hắn, hễ mở
miệng là ngươi, tên nhãi này.
“Chưởng môn, có cao thủ mạnh như thế bảo kê cho chúng ta, sao ngươi không
chịu nói sớm thế hả?”
“Nếu như gọi vị tiền bối này đến chống lưng cho chúng ta sớm hơn tí nữa thì
Minh Nhai Thiên nào dám bắt nạt chúng ta chứ.”
Còn có một vài đệ tử nhỏ giọng nhắc nhở Vi Hành Đạo Tôn: “Lần sau ngươi
vẫn nên lễ phép với vị tiền bối này chút đi nhớ, ngộ nhỡ hắn tức giận thì…”
Nghe thấy những lời bàn tán nghị luận của bọn họ, đám người Vi Hành và Ma
Huy cùng Đỗ Thường cười không đường mà khóc cũng chẳng xong.
Xem ra những hậu bối này vẫn chưa hiểu rõ gia phong của Phi Tiên Môn rồi.
Chính vào lúc bọn họ nói những lời này, trận đấu khốc liệt trên bầu trời kia đã
phân thắng bại.
Bốn người bọn họ đã tạm thời tách ra.
Sắc mặt của Đoạn Hà có chút nhợt nhạt, nhưng ba người kia hoặc nhiều hoặc ít
cũng bị thương cả rồi.
“Còn cần đánh nữa không?” Kiếm của hắn vẫn chỉ về phía đối phương như cũ.
Tiên tướng kia lúc đầu đã bị thương, bây giờ khóe miệng chảy máu, thở hổn
hển, đến nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Còn tiên tướng còn lại thì tình trạng tốt hơn một chút.
Nghe hắn nói nói xong thì lạnh lùng đáp: “Ta không tin là ngươi không phải trả
giá!”
“Thế thì tiếp tục đi.”
Kiếm của Đoạn Hà lại lần nữa sáng lên.
Ba người ở phía đối diện vội vàng xua tay.
“Được rồi, lực thực của ngươi đã nhận được sự tôn trọng của bọn ta rồi.”
Đạo Thánh tùy quân nhanh chóng đáp: “Xem ra các ngươi không phải kẻ địch,
ngươi có thể đem bọn họ rời khỏi đây rồi.”
Như thể cảm thấy thế này không có thể diện, tiên tướng dẫn đầu kia cố gắng
kìm chế việc muốn nôn ra máu, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi phải nói được
làm được, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt bọn ta nữa! Nếu không
thì lần sau nhất định sẽ là một trận khai chiến toàn diện!”
Tất cả mọi người lặng lẽ oán thầm trong lòng, làm thế này ngay từ đầu thì có
phải tốt không, cứ nhất định phải ăn tẩn một trận mới chịu cơ.
Lúc này Đoạn Hà mới thu kiếm lại, thu hồi Pháp Tắc không gian.
Vừa mới bắt đầu hắn đã dự định sẽ giết nhanh gọn tiên tướng dẫn đầu kia nên
hắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt, quả thực là đã phải trả giá đắt.
Mà thực lực của hơn năm mươi Đạo Tôn cùng hàng chục ngàn người của Thiên
Cung ở bên dưới hoàn toàn đè bẹp đám người của Phi Tinh Đường.
Nếu như khai chiến toàn diện thật sự, rất có khả năng phe của hắn sẽ chết hết
chỉ còn lại mình hắn.
Cuối cùng cũng vượt qua được khó khăn này rồi.
Đám đệ tử của Cuồng Hải tông và Phi Tinh Đường ở phía dưới đã nhịn không
nổi bắt đầu hoan hô.
“Tốt quá rồi!”
“Cuối cùng cũng không sao rồi!”
Quán Đào Đạo Tôn kích động túm lấy tay của Vi Hành, sắp khóc đến nơi.
“Vi Hành đạo hữu, còn cả các chư Đạo hữu đã đến giúp đỡ lúc nước nữa, vị tiền
bối cao nhân kia… cảm ơn mọi người nhiều, cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Hắn cũng quyết định không trở về Minh Tái vực nữa.
Mà đi cùng với Phi Tinh Đường đến thẳng Khiếu Mang vực luôn.
Nếu không thì sau này đại chiến liên tiếp, cuối cùng hơn tám mươi người này
cũng chẳng sống sót được.
Trên thực tế, trong lòng của hàng vạn tướng sĩ bên phía Thiên Cung cũng thở
phào nhẹ nhõm.
Đoạn Hà quá mạnh, bọn họ không muốn khai chiến với người như thế.
Lúc bốn Đạo Thánh ai trở về trận địa của người ấy, Thiên Lân Quân dỡ bỏ vòng
bao vây.
Dưới sự hộ tống của hai mươi Đạo Tôn, Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông từ
từ bay về phía Khiếu Mang vực.
Đoạn Hà ở phía sau áp trận.
Lúc hai phe sắp tách khỏi nhau, trên bầu trời lại đột nhiên truyền đến hai tiếng
quát nặng nề.
“Đứng lại!”
“Dừng lại!”
Trước khi giọng nói này lọt vào tai, phía trước đoàn người của Phi Tinh Đường
đã xuất hiện hai nam tử trung niên.
“Kiêu Vương! Hạo Vương!”
Nhìn thấy hai vị Thần quân này, sắc mặt đám người Vi Hành và Quán Đào thay
đổi, âm thầm kêu không hay rồi.
Còn ba Đạo Thánh của Thiên Cung thì vội vàng tiến lên hành lễ.
“Tham kiến chủ soái, bái kiến Hạo Vương!”
Chủ soái của Thiên Lân Quân chính là Kiêu Vương, với tư cách là một trong
các vị Thần quân tiếng tăm lừng lẫy xưa nay, thực lực của hắn thâm sâu khó
lường.
Còn Hạo Vương, mặc dù không được coi là người xuất chúng trong số các Thần
Quân, nhưng cũng không phải là người mà Đạo Thánh thông thường có thể so
sánh được.
Sự xuất hiện đột ngột của hai người đã khiến cuộc chiến vốn dĩ đã chấm dứt lại
lần nữa xuất hiện biến số.
“Bọn ta cảm nhận được sự dao động của trận chiến, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì
vậy?”
“Tại sao lại tha cho bọn họ đi hả?”
Ba Đạo Thánh của Thiên Cung không dám giấu giếm,vội vàng kể lại cuộc nói
chuyện và quá trình trận đấu vừa nãy cho hai người nghe.
Kiêu Vương và Hạo Vương nghe xong, ánh mắt cố định thẳng lên người Đoạn
Hà.
“Các hạ muốn đem bọn họ đi dễ dàng như thế, chẳng lẽ là chê Thiên Cung bọn
ta không có người sao?”