Câu trả lời của Thánh Hoàng như lẽ đương nhiên, nhưng lại khiến cho Thành ca
không thể hiểu nổi.
“Ta vừa mới lên làm chúa tể chưa bao lâu mà, tốt xấu gì cũng phải làm đã ghiền
mới thôi chứ?
“Vậy ngươi có thể thử cảm nhận bên ngoài một chút.”
Ngồi ở vị trí chủ, cả suối nguồn đầu tiên đều nằm trong sự khống chế của
Khương Thành.
Ở nơi đây, hắn là một vị thần không gì không thể làm được.
Xuyên qua “băng tinh sáu cánh”, hắn nhanh chóng nhìn thấy được cảnh sắc ở
bên ngoài.
Trời xanh mây trắng lúc trước, non sông nước biếc, tất cả đã sớm biến mất
chẳng thấy đâu.
Mà thay thế cho nó, lại là cảnh tượng hoang tàn vừa u tối lại hỗn loạn.
Không có khí tiên nguyên, cũng không có hơi thở của quy tắc, thậm chí còn
chẳng có một tia sự sống nào.
Quan Tinh đài, Tiên U trì, Thiên Sư cốc, Phi Tiên môn lúc trước đã sớm chẳng
còn nhìn ra một chút vết tích gì.
Mà những cao thủ của các tộc, cũng chẳng còn lại một ai.
Điều này khiến cho Khương Thành có hơi không biết nên làm như thế nào.
“Chuyện gì vậy nè? Lẽ nào lần trước sau khi thay đổi chúa tể, pháp tắc tuần
hoàn đã phá hoại nghiêm trọng suối nguồn thứ nhất rồi à?”
Thánh Hoàng hờ hững nói: “Dòng lũ pháp tắc lần đó quả thực đã gây ra một vài
ảnh hưởng đối với bên ngoài, nhưng không đến mức biến thành như thế này.”
Khương Thành vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi, huống hồ thời gian dài như thế, cũng sớm nên khôi phục lại rồi chứ.”
“Vậy rốt cuộc là đã có chuyện gì?”
“Suối nguồn thứ nhất bị bỏ phế rồi.”
Thánh Hoàng hiển nhiên đã sớm quen rồi, khi nhắc đến tin tức này, sắc mặt
không hề thay đổi chút nào.
“Bỏ phế rồi? Sao lại bỏ phế chứ?”
“Ngươi không phát hiện ra sao, ở đây đã không còn pháp tắc thiên địa tuần hoàn
nữa rồi.”
Khương Thành không khỏi nhìn quanh khắp nơi, rồi lại cảm nhận bên dưới
băng tinh sáu cánh một chút, quả thật đã chẳng còn lại gì nữa.
Pháp tắc tuần hoàn quá nhiều, Khư giới chịu không nổi sẽ nhanh chóng đi đến
đà sụp đổ.
Nhưng nếu như hoàn toàn không có pháp tắc tuần hoàn, vậy Khư giới cũng
không có cách nào tiếp tục tồn tại.
Suy cho cùng, sở dĩ nơi này có được khí tiên nguyên và tất cả những thứ khác,
đều là bởi vì dòng suối do ngọn nguồn là pháp tắc tuần hoàn mang lại.
“Không phải đó chứ, chỉ tại vì lần trước ca đây đánh bại nó nên nó không thèm
đến suối nguồn này của ta nữa luôn à?”
“Pháp tắc tuần hoàn không nhỏ nhen đến vậy đâu nhỉ?”
“Không phải là pháp tắc tuần hoàn không đến suối nguồn thứ nhất, mà là nó đã
rời khỏi Khư giới rồi.”
“Rời khỏi Khư giới? Đi đâu chứ?”
Thánh Hoàng chậm rãi nhả ra ba chữ.
“Nguyên Tiên giới.”
Khương Thành nhanh chóng biết được những chuyện đã xảy ra trong khoảng
thời gian này.
Lần trước sau khi pháp tắc tuần hoàn bị hắn đánh bại thì đã di dời vị trí.
Hai pháp tắc rời khỏi Khư giới, khiến cho sáu suối nguồn lớn trong chớp mắt bị
khô cạn.
Thế là, năm suối nguồn khác cũng theo đó đi đến Nguyên Tiên giới.
Ngoài ra, các tộc của Khư giới cũng đi theo nó, hiện nay đã đến phía bên kia
rồi.
“Do chúa tể của suối nguồn thứ nhất là ngươi, không có sự cho phép của ngươi
thì sẽ không thể nào di chuyển vị trí được, vậy nên suối nguồn thứ nhất đã trở
thành cái suối nguồn duy nhất ở yên tại chỗ cũ.”
Một chuỗi các tin tức này làm cho Khương Thành có hơi khó tiêu hóa nổi.
“Hai pháp tắc kia lại có thể chạy đến Nguyên Tiên giới á?”
“Chẳng phải Nguyên Tiên giới cũng có pháp tắc tuần hoàn của riêng nó rồi sao,
bây giờ lòi ra thêm hai cái pháp tắc tuần hoàn nữa, bọn nó có thể cùng tồn tại
được không?”
Thánh Hoàng lắc đầu: “Tất nhiên là không thể rồi, vậy nên bọn nó đã xảy ra
xung đột.”
“Xung đột gì? Pháp tắc đánh nhau với pháp tắc à?”
“Đúng vậy, hai pháp tắc thiên địa tuần hoàn lúc trước của Khư giới kia, bây giờ
được gọi là pháp tắc thứ nhất và thứ hai, bọn chúng đang nảy sinh tranh đấu với
pháp tắc thứ ba của Nguyên Tiên giới.”
“Cả hai bên đang tranh đoạt quyền chủ đạo của Nguyên Tiên giới.”
“Nguyên Tiên giới sau này sẽ trở thành cái dạng gì, thì phải xem kết quả tranh
đấu của bọn chúng rồi.”
Khương Thành vẫn không thể hiểu cuộc tranh đấu này xảy ra kiểu gì nữa.
“Nguyên Tiên giới là kỷ nguyên thứ ba, cũng là sân nhà chính thích hợp với
pháp tắc thứ ba nhất.”
“Còn được Thiên Đạo, ba nghìn căn nguyên và căn nguyên thế giới giúp đỡ
nữa.”
“Còn hai pháp tắc thứ nhất và thứ hai chẳng có gì nương tựa, hệt như hai đóa
lục bình vậy, lấy cái gì đấu với nó kia chứ?”
“Cả hai bên chẳng có tính so sánh nào cả!”
Thánh Hoàng lắc đầu: “Ngươi nghĩ sai rồi, hai pháp tắc kia không phải hoàn
toàn không có chỗ dựa đâu.”
“Nếu như là những pháp tắc thiên địa khác thì có lẽ sẽ bị Nguyên Tiên giới bài
xích mãnh liệt.”
“Nhưng pháp tắc thứ nhất và thứ hai vốn cũng thuộc về thế giới này, bọn chúng
cũng có thể nhận được sự ủng hộ của Nguyên Tiên giới và căn nguyên thế
giới.”
“Thiên Đạo cũng không hy vọng bọn nó tiếp tục tồn tại, để rồi quấy nhiễu làm
ảnh hưởng đến tuần hoàn của pháp tắc thứ ba.”
“Nhưng bây giờ nó rất khó tiêu diệt được hai pháp tắc kia, bởi vì đó vốn là thứ
do nó mượn nhờ lực thiên địa để tạo ra kia mà, không thể nào phán định là kẻ
địch được…”
Khương Thành khá có cảm giác như được mở mang tầm mắt.
Vậy xem ra, Thiên Đạo xem như đã bị hai pháp tắc do chính bản thân mình tạo
ra cắn ngược lại rồi!
“Chẳng phải còn có ba nghìn căn nguyên sao? Hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng
của Thiên Đạo đâu nhỉ?”
“Pháp tắc thứ nhất và thứ hai không nhận được sự ủng hộ của căn nguyên, sức
ảnh hưởng chắc là rất có hạn.”
Thánh Hoàng giải thích: “Ba nghìn căn nguyên chịu sự ảnh hưởng của Thiên
Đạo, nhưng chung quy vẫn không phải là vật sở hữu riêng của Thiên Đạo, bọn
chúng hoàn toàn thuộc về Nguyên Tiên giới.”
“Hai pháp tắc kia thuận lợi dọn vào Nguyên Tiên giới ở, hiển nhiên cũng sẽ
nhận được sự ủng hộ của ba nghìn căn nguyên rồi.”
Thành ca lại được làm mới nhận thức thêm lần nữa.
Hóa ra ba nghìn căn nguyên không thuộc về Thiên Đạo à?
“Hai pháp tắc kia, rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
“Dù cho giành được quyền chi phối cả cái Nguyên Tiên giới, vậy thì bọn chúng
nhận được cái gì chứ?”
“Có được Thiên Đạo.”
Thánh Hoàng chậm rãi nói: “Khi toàn bộ Nguyên Tiên giới đều vận hành dựa
theo hai pháp tắc kia, thì Thiên Đạo cũng phải khuất phục bọn nó, bằng không
nó sẽ phải mất đi cả thế giới.”
“Khuất phục?”
Khương Thành cảm thấy việc này rất là hoang đường.
“Chẳng phải hai pháp tắc kia cũng là do chính Thiên Đạo sáng tạo ra hay sao,
không phải nên là Thiên Đạo chi phối bọn chúng ư? Còn cần phải khuất phục
bọn chúng nữa á?”
“Không, ngươi nói ngược rồi.”
Thánh Hoàng sửa lại suy đoán của hắn.
“Pháp tắc thiên địa tuần hoàn, bản chất vốn là lực thiên địa.”
“Tuy bọn nó cũng là do Thiên Đạo sáng tạo ra, nhưng kể từ giây phút được sáng
tạo ra kia thì Thiên Đạo đã không còn có thể chi phối chúng được nữa rồi.”
“Mà ngược lại, bản thân Thiên Đạo cũng bắt buộc phải làm việc theo cái khuôn
khổ hạn chế của pháp tắc.”
“Hả, cái này?”
Khương Thành há miệng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện này nghe sao cứ có vẻ giống như phim máu chó vậy chứ.
Năm đó ngươi diệt thế hai lần, vứt bỏ bọn ta, dùng xong thì vứt hai pháp tắc
như bọn ta.
Giờ đây bọn ta trở thành cường giả quay trở về, đảo khách thành chủ…
Cuối cùng hắn chỉ có thể hỏi: “Vậy Nguyên Tiên giới bây giờ, thế nào rồi?”
“Loạn như một nồi cháo.”
Thánh Hoàng hờ hững nói: “Năm suối nguồn kia kết nối với hai pháp tắc, bây
giờ hai pháp tắc đã bao phủ một bộ phận khu vực của Nguyên Tiên giới rồi,
cũng vì thế, năm chúa tể của suối nguồn cai quản một vùng thế giới, thậm chí
còn tiếp quản luôn cả một phần Thiên Đạo nữa.”
“Đù mé!”
Thành ca đã không còn biết đây là lần thứ mấy bản thân bị trúng đả kích nữa
rồi.
“Nếu như cuối cùng hai pháp tắc kia giành chiến thắng, đánh bại được pháp tắc
thứ ba, cai quản cả cái Nguyên Tiên giới, vậy đến lúc đó chẳng phải bọn chúng
sẽ được tiếp quản toàn bộ Thiên Đạo sao?”
Thánh Hoàng gật đầu: “Đúng rồi.”
“Đến ngày đó, bọn chúng sẽ là chủ của thế giới mới.”
Thành ca hít ngược một ngụm khí lạnh.
Sau đó nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
“Vậy còn chờ gì nữa, ca cũng là một chúa tể mà, xông lên!”