vực.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này không thể cứ bỏ đó không lo
được.
“Nếu như cứ vậy mà đi thì hơn chục triệu tiên nhân của trận doanh Minh Tái
vực bên này e là sau cùng sẽ chết mất một nửa.”
Thành ca không phải người hành sự cà kê dê ngỗng.
Những nhân tố chưa gặp qua đó hắn chẳng có lòng tổn hại, cũng không phải
hắn đuổi giết, Minh Tái vực có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Hắn lại chẳng sợ nhân quả nghiệp lực.
Nhưng cuối cùng hắn cũng quay người lại.
“Hầy, bọn họ suy cho cùng cũng chẳng có oán thù gì với ta cả.”
“Khương Thành.”
Nhìn thấy hắn đột nhiên chặn ở đằng trước, mặt của Huyễn Vương liền xanh
mét.
Thiên Lân Quân giờ chẳng gì có thể ngăn cản được, ngoại lệ duy nhất chính là
Khương Thành.
Điều hắn lo lắng chính là Khương Thành sẽ làm đảo loạn, kết quả sự lo lắng đó
đã đến rồi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Lẽ nào ngươi muốn ngăn cả ta thu hồi Minh Tái vực?”
“Hay là, ngươi muốn chiếm giữ một miếng đất của Minh Tái vực ư?”
Còn chưa đợi Khương Thành trả lời, tiên nhân bên dưới đã sôi nổi.
Âm thanh như làn sóng cuồn cuộn xông thẳng lên trời.
“Khương Thành!”
“Hắn chính là Khương Thành?”
“Khương Thành nào?”
“Còn có thể là ai, Khương Thành có thể khiến Thiên Cung kiêng kị như vậy chỉ
có một người thôi.”
“Ôi trời ơi, chính là người của Phi Tiên môn đấy à?”
Âm thanh của những người bên dưới đã không thể dùng từ ồn ào huyên náo để
hình dung nữa rồi, rất nhiều người thậm chí còn hoan hô lên.
“Quá tốt rồi.”
“Khương Thành chính là khắc tinh của Thiên Cung đấy!”
“Hắn xuất hiện thì chúng ta không cần phải sợ Thiên Lân Quân rồi nhỉ?”
“Đúng đúng, Khương tiền bối có lẽ có thể cứu được chúng ta đúng không?”
Những tiên nhân đứng nguyên tại chỗ không động đậy kia vào lúc này ngoại trừ
vui mừng ra thì giống như đột nhiên có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Còn những tiên nhân định bỏ chạy tứ phương kia thì toàn bộ đều dừng bước lại.
Nghe nói Khương Thành còn có thể ép lui được Huyết Đế, bây giờ đối mặt với
Thiên Lân Quân chắc có thể sống sót được nhỉ?
Có hắn thì ở đây an toàn rồi, không cần sợ gì cả.
“Ha ha ha ha…”
Mấy Đạo Thánh của Thiên Lân Quân bên này bật cười tại chỗ.
“Các ngươi lại xem Khương Thành như là người của mình ư?”
“Lẽ nào còn tưởng hắn với các ngươi là cùng một phe à?”
Nói thật lòng thì trước đó chính bản thân bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ ấy à…
“Thật lòng nói cho các ngươi nhá, Minh Nhai Thiên là bị Khương Thành hủy
diệt đấy!”
“Minh Tái vực của các ngươi chi ít có hai mươi Đạo Thánh bị hắn giết.”
“Nếu không có hắn thì bọn ta sẽ đánh không được rồi.”
“Cái gì?”
Những tiên nhân bên dưới lũ lượt ngạc nhiên biến sắc.
Minh Nhai Thiên lại bị Khương Thành hủy hoại ư?
Ý đó có nghĩa là… Khương Thành mới là kẻ địch thật sự?
Những tiên nhân đó lại lần nữa hoảng loạn.
Hơn nữa lại còn hoảng loạn hơn.
Chỉ riêng mỗi Thiên Lân Quân thôi đã đủ nguy rồi, huống hồ gì còn thêm một
Khương Thành nữa, thế này há chẳng phải chẳng cho con đường sống nào ư?
Đối với phản ứng của bọn họ, Thành ca chẳng hề bận tâm.
“Được rồi được rồi.”
Hắn xua tay với Huyễn Vương.
“Ta chẳng hề có chút hứng thú gì với việc chiếm Minh Tái vực, cũng không bận
tâm các ngươi ở trận doanh này trận doanh nọ, ta chỉ có một câu thôi.”
“Câu gì?” Sắc mặt Huyễn Vương căng lại.
“Thiên Lân Quân tạm thời ngừng tiến công, một tháng sau các ngươi muốn như
thế nào thì cứ thế ấy.”
Hắn phá hủy Minh Nhai Thiên, thay đổi vận mệnh của tất cả tiên nhân ở Minh
Tái vực.
Bây giờ lấy ra một tháng cũng coi nhuư cho hơn chục triệu tiên nhân đó có thời
gian ứng biến.
Tương lai bọn họ sẽ bằng lòng tiếp nhận sự thống trị của Thiên Cung hay là thề
chết phản kháng, hoặc rời khỏi Minh Tái vực, thậm chí là tiến đến Khiếu Mang
vực thì cũng đều là tự do của họ.
Nhưng tiên nhân bên dưới đều trở nên im lặng.
Vừa nãy còn nghĩ Khương Thành là kẻ địch, bây giờ đột nhiên lại nghe thấy lời
này, bọn họ nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.
Chuyện như thế này đặt ngay trước mắt thật không thể nào tưởng tượng được.
Minh Thiên Nhai chỉ biết trói buộc tất cả mọi người cùng nhau chống lại Thiên
Cung, ép các tông môn, tộc quần cùng bọn họ cùng tiến cùng lui.
Hoàn toàn không quan tâm đến nguyện vọng của bản thân các tiên nhân ấy.
Nhưng Khương Thành thì xem như đã cho bọn họ một cơ hội lựa chọn.
Thế này lại càng khiến tâm trạng bọn họ phức tạp hơn.
“Ngươi đúng là suy nghĩ xa rời thực tế.”
Giọng nói của Huyễn Vương đột nhiên cao vút lên.
“Bảo ta ngừng tiến công một tháng ư?”
“Ngươi đang đùa đấy à?”
Không chỉ hắn, thật ra những tướng sĩ của Thiên Lân Quân cũng bày ra vẻ cảm
thấy hoang đường.
Chuyện một hồi trống đã có thể san bằng mà đột nhiên lại ngừng lại một tháng.
Không những có thể sẽ xảy ra rất nhiều biến số mà hơn chục triệu tiên nhân
trước mắt cũng không thể diệt hết được, không thể lấy được số chiến lợi phẩm
nhiều vô biên được.
Giống như miếng thịt đã đến miệng rồi mà còn bị ngăn lại.
Chuyện này đối với bất kì ai mà nói đều không không thể hiểu được, càng
không thể chấp nhận được.
Nếu như người nói ra đề nghị này là Huyễn Vương thì hắn sẽ mất đi lòng của
bảy mươi ngàn tướng sĩ bộ hạ, đại quân thậm chí còn có thể lật đổ vị trí thủ lĩnh
này.
“Ngươi nằm mơ à?”
Vì quá tức giận kích động, bọn họ thậm chí còn quên mất sức uy hiếp của
Khương Thành.
Nói ra một cách vô lễ.
“Ngươi tưởng ngươi là ai vậy, thật sự xem ngươi là Ẩn Hoàng sao, là cấp trên
của bọn ta à?”
“Lại còn bảo bọn ta ngưng một tháng, ngươi có biết thế nào là đánh trận
không?”
“Ngươi đã giết nhiều người của Minh Nhai Thiên đến vậy rồi, bây giờ lại chạy
đến cứu bọn họ, cho rằng bọn họ sẽ cảm kích ư? Rốt cuộc ngươi đứng về bên
nào vậy?”
“Ngươi có biết cái gì gọi là đại quân đã ép đến đường cùng, cung đã giương tên
rồi không?”
“Binh thế như nước! Ngươi có thể cản được sao?”
Sự gào rống mất bình tĩnh như vậy của bảy mươi ngàn đại quân khiến những
tiên nhân bên dưới kia lại lần nữa biến sắc.
Cũng khiến bọn họ lại lần nữa ngàn cân treo sợi tóc.
“Ca thích thì ca làm, không cần ai cảm kích, có vấn đề gì sao?”
Keng!
Hắn lấy Kỵ Khuyết kiếm ra.
Hắn chỉ cảm thấy Minh Nhai Thiên đáng chết, nhưng hơn chục triệu tiên nhân
này thì không đáng chết, chỉ đơn giản thế thôi.
Thế cục trận doanh gì, đứng về bên nào chẳng quan trọng.
“Ca quả thực không biết cái gì là tên đã giương.”
“Bởi vì đại quân áp cảnh trước mặt ta cuối cùng cũng sẽ tan thành mây khói.”
Pháp cảnh không gian gồm tám trụ căn nguyên của hắn mở ra hoàn toàn, sát ý
không hề che đậy bao trùm lên toàn bộ bảy mươi ngàn người.
“Các ngươi có thể thử.”
Một người chỉ có kiếm lại uy hiếp bảy mươi ngàn đại quân.
Bóng dáng Khương Thành rất nhỏ bé, sự uy hiếp như vậy có vẻ rất hoang
đường.
Nhưng trong mắt vô số tiên nhân, bóng dáng hắn thời khắc này lại còn cao cả
hơn cả đỉnh núi cao nhất của Minh Tái vực.
Mà Thiên Lân Quân đối diện hắn lại đột nhiên ngừng kêu gào.
Rất nhiều người được hắn “nhắc nhở” như vậy mới lại lần nữa nhớ ra con quái
vật trước mắt.
Từng đối đầu với mười mấy Đạo Thánh, giết chết Cảnh Vương và Sát Vương.
Cũng từng giết chết một Thần Quân lão làng như Kiêu Quân.
Và cả 33 Đạo Thánh đã tan thành mây khói của Minh Nhai vực không lâu trước
đây…
Tuy Định Hoằng và Ngôn Huyền là bị Thiên Lân Quân giết, nhưng ai cũng đều
hiểu nguyên nhân là do sức mạnh của Khương Thành.
Không có hắn thì mỗi một mình Thiên Lân Quân thôi cũng giết không nỗi.
Hắn có thể hủy diệt Minh Nhai Thiên, thế hắn có thể hủy diệt Thiên Lân Quân
không?
Sự kích động và tức giận trên mặt Huyễn Vương tan biến.
Bởi vì hắn ý thức được yêu cầu của Khương Thành không phải “trò cười hoang
đường” mà là tối hậu thư.
Dựa theo phong cách của người này thì đúng là có thể nói được làm được.
“Khương Thành, bình tĩnh!”
Vì để tránh kích động tên tuyệt đại hung thần này, hắn thậm chí còn chủ động
cất binh khí đi.
“Chớ có ra tay, cái gì cũng có thể nói được.”