Lẫm Đế kinh ngạc biến sắc: “Ngươi nói rằng hắn vẫn luôn ở trong Phi Tiên
môn, còn thường xuyên ở gần ta ư?”
Nàng vội vàng nhìn một vòng xung quanh một cách phòng bị.
Nàng dùng hết hồn lực và thần đạo bao phủ khắp mọi ngóc ngách xung quanh
bản thân mình.
Chỉ là, hiển nhiên, nàng chẳng phát hiện ra được gì.
Thế là, Lẫm Đế lại càng thêm đa nghi.
Sau khi lấy được Phược Linh sách, nàng vốn đã tính rời khỏi Khương Thành
rồi.
Bây giờ nghĩ đến Vô Định Cổ Thánh “xuất thần nhập quỷ” kia, nàng cảm thấy
nếu không làm cho rõ ràng thì nửa đời sau của bản thân khó mà yên tâm được.
Nhưng trước giờ Vô Định Cổ Thánh luôn rất thần bí, ngoài Lăng ra thì cũng chỉ
có Khương Thành là có quen biết với hắn thôi nhỉ?
Thế nên, nàng quyết định nghe ngóng từ phía Thành ca.
“Ngươi làm sao quen biết với Vô Định Cổ Thánh?”
“Ngươi có biết được gốc gác lúc trước của hắn không?”
Thành ca tỏ ra cả đời này hắn cũng không muốn nghe thấy cái tên Vô Định Cổ
Thánh này nữa.
Sau khi nghe xong, hắn trực tiếp cười khẩy một tiếng.
Sau đó bay thẳng về Phi Tiên môn.
Thương Lan đại lục bỗng nhiên mất đi nhiều cao thủ như vậy, đám người Ngộ
Sơn, Đoan Phong, Quy Tàng và Lưu Duyên cũng nghe ngóng được tin tức.
Vừa nhìn thấy Khương Thành, bọn họ lập tức vây lấy hắn.
“Sư tôn, ngươi mạnh quá đi mất?”
“Lại còn có thể phá trận như thế, bây giờ chắc đám sói bên ngoài đều đã bị dọa
sợ bỏ chạy rồi.”
“Thật không ngờ, Khương chưởng môn lại có thể mời được một cao thủ tuyệt
đỉnh như Vô Định Cổ Thánh đến để trợ giúp.”
“Ha ha ha, Khương chưởng môn giao thiệp rộng rãi, bình thường thôi…”
Rõ ràng bọn họ đều đang nịnh hót hắn, nhưng Thành ca chẳng thấy vui lên một
chút nào.
Hắn bình tĩnh tuyên bố một môn quy hoàn toàn mới.
“Bắt đầu từ bây giờ, Phi Tiên môn cấm nói bốn chữ Vô Định Cổ Thánh.”
“Hả?”
“Vì sao thế?”
“Lẽ nào ngươi có mâu thuẫn với Vô… cái người kia rồi?”
“Không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này, Khương Thành trực tiếp tiến vào trạng thái bế
quan.
Hắn quyết định hấp thu hết toàn bộ viên tinh hạch ở trong người mình, cố gắng
nâng cao thực lực.
Sỡ dĩ lần này mọi người đều không tin chiến tích của mình, chắc chắn là bởi do
cảnh giới thể hiện bên ngoài vẫn còn quá thấp.
Trong khoảng thời gian hắn tu luyện này, Tiên Võ châu cũng tiến vào thời kỳ
hòa bình trước giờ chưa từng có.
Tiên nhân từ bên ngoài đến đều giải tán sạch sẽ, các tông môn và chủng tộc bản
địa cũng yên phận hơn, ngoan ngoãn không gì bằng.
Mấy tên cao thủ bình thường hống hách kiêu căng, bây giờ gặp người khác đều
tỏ ra vô cùng hòa nhã, tránh cho Vô Định Cổ Thánh nhìn thấy khó chịu rồi ngày
nào đó lại đến bóp chết mình nữa.
Hết cách rồi, ai kêu lần này chết nhiều Thiên Thần và Thánh Tôn như thế làm
gì, dọa mọi người ai cũng sợ phát khiếp.
Còn ở bên ngoài Tiên Võ châu, với việc đạo ấn mới ra đời, từng trận tranh đấu
vẫn đang tiếp diễn không ngừng.
Chỉ là giờ đây, những trận tranh đấu này đã có một chút sự thay đổi nho nhỏ so
với lúc ban đầu.
Lúc trước các Chính Thần đều lười tham gia giành giật đạo ấn.
Nhưng giờ đây, dần dần cũng có một vài Chính Thần gia nhập.
Trên thực tế, đây cũng là nhờ Khương Thành ban cho.
Trong lúc Hồn Đế và Tu Đế bận rộn giúp tìm người, bọn họ đã trực tiếp liên thủ
đánh tàn phế Tụ Minh Chính Thần.
Động thái này khiến cho các Chính Thần khác bắt buộc phải bắt đầu tự vệ, có
người còn rất tự nhiên nghĩ đến việc tìm thêm hai Chính Thần để làm đồng đội.
Những Chính Thần tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt Thần vị tuy bản thân
không có được đạo ấn, nhưng vẫn có thể trợ giúp con cháu và đồ đệ của mình
giành lấy nó.
Sự gia nhập của bọn họ cũng khiến cho trận tranh đoạt Thần vị càng thêm gay
cấn.
Thời gian trôi nhanh, Nguyên Tiên giới càng lúc càng hỗn loạn, thậm chí giữa
một vài Chính Thần còn bắt đầu xuất hiện chiến tranh.
Nhưng tất cả những điều này đều không quấy rầy nổi Phi Tiên môn.
Mượn uy danh của “Vô Định Cổ Thánh”, chẳng có ai dám trêu chọc nơi này cả.
Đám người Quy Tàng, Thanh Vân và Lưu Duyên cuối cùng cũng có cơ hội phát
triển ổn định.
Ở Phi Tiên môn, thân phận của những cố nhân như bọn họ rất đặc biệt.
Mặc dù chỉ là Đạo Thánh và Đạo Thần, nhưng ngày thường những đan dược và
tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện đều được cung cấp đầy đủ.
Hơn nữa, thiên phú của riêng bản thân họ cũng cực kỳ cao, lại cộng thêm bất cứ
lúc nào cũng có Thánh Chủ trong tông môn chỉ dẫn, thế nên cảnh giới tu vi của
cả bọn đều tiến triển cực nhanh.
Và quá trình hấp thu đạo hạch của Khương Thành cũng tiến triển rất thuận lợi.
Đạo hạnh của hắn tăng lên không ngừng, hơn mười năm sau, đạo quy tắc đã đạt
đến mức giới hạn của vị diện.
Đây cũng là tiêu chí để hắn trở thành một Thánh Chủ đỉnh phong chân chính.
Nhưng viên “đạo hạch” trong cơ thể lại chỉ hao hụt có mười phần trăm.
Đây cũng là một chuyện rất bình thường, đạo hạch này bắt nguồn từ đạo ấn, mà
đạo ấn thì vốn có thể đột phá được giới hạn của vị diện, đắp nặn nên một Chính
Thần.
Cũng chỉ là vì đạo quy tắc của Khương Thành quá cao cấp.
Nếu đổi lại thành người khác, muốn thăng lên Thánh Chủ đỉnh phong e là còn
chẳng dùng tới một phần trăm nữa kìa.
“Vẫn còn nhiều đạo hạch như thế ư, lãng phí quá vậy.”
Hắn không hề kết thúc tu luyện mà còn tính tiếp tục đột phá cảnh giới Thánh
Tôn.
May nhờ có món quà tặng lần trước ở Lí thế giới, tu vi tiên lực của hắn cũng
không kém mấy, sau khi uống đan dược mấy tháng thì đã hoàn toàn phù hợp vơi
tiêu chuẩn cấp bậc Thánh Tôn.
Sau khi thần hồn đạt đến cảnh giới chân hồn, đạo cũng đã viên mãn, thứ còn
thiếu duy nhất chỉ có cấp bậc của quy tắc.
Muốn thăng lên Thánh Tôn, cảm ngộ quy tắc cần phải đạt đến thập thất trọng.
Khương Thành mở ra giao diện huyền văn đã lâu không đụng đến, hắn phát
hiện những huyền văn thập nhất thập nhị trọng lúc trước bây giờ đã tự động
nâng hết lên thập tam trọng.
Hơn nữa, mỗi thanh tiến độ đều đang tiếp tục tăng lên một cách chậm rãi.
“Lần đó Luyện Văn tháp đúng là mang lại không ít lợi nhỉ!”
Muốn nâng huyền văn từ thập lục trọng lên thập thất trọng thì cần tới ba trăm
nghìn huyền tinh.
Trước mắt Khương Thành có bốn mươi mốt triệu năm trăm hai nghìn huyền
tinh, thế là hắn trực tiếp chọn một trăm huyền văn, sau đó nhấn nút không chút
do dự.
Ngay lúc hắn nhấn nâng huyền văn tử đến thập thất trọng, quả cầu tròn màu đen
trắng ở trong cơ thể hắn rung lắc kịch liệt.
“Chuyện gì vậy nè?”
Chưa kịp đợi Thành ca phản ứng lại thì hắn đã cảm thấy đạo tâm của mình bắt
đầu dao động dữ dội.
Cái cảm giác này, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả thánh giới bị hủy nữa.
Nhưng đây thực ra là hiện tượng rất bình thường.
Bởi vì đạo tâm và huyền văn của hắn dung hòa với nhau, lúc trước khi còn là
huyền văn thập lục trọng thì vẫn có thể duy trì được cân bằng.
Nhưng bây giờ có một huyền văn đạt đến thập thất trọng, lập tức đã phá vỡ cái
thế cân bằng này.
Đi kèm theo đó là đạo tâm cũng chịu ảnh hưởng.
Nhưng may mà ngộ đạo tiên thụ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này.
Vù vù vù!
Tiên thụ tỏa ra những vầng sáng, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, an ủi quả cầu
màu đen trắng đang rung chấn.
Quá trình đạo tâm này dao động cũng khiến cho Khương Thành chịu khổ không
ít.
Sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như đã trải qua một trận đại chiến ác liệt.
Vào lúc quả cầu tròn màu đen trắng kia đạt được cân bằng, đạo tâm cũng ổn
định trở lại, hắn sững sốt phát hiện hình như đạo của bản thân hết viên mãn rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi huyền văn được nâng lên một tầng, vì để cho
quả cầu tròn màu đen trắng kia cân bằng lại, đạo tâm của hắn cũng bắt buộc
phải tăng theo.
Vậy nên, căn nguyên vốn đã chạm đến cận trên lại bị tiên thụ cưỡng chế mở
rộng ra thêm nữa.
“Còn có thể như thế này à?”
Khương Thành chẳng những không lo lắng mà lại còn vui mừng.
Hắn lập tức lấy ra đạo hạch vẫn chưa dùng hết, tiếp tục bắt đầu hấp thu.
Quả nhiên, đạo của hắn lại có thể tăng lên.
Nếu như cảnh tượng này bị truyền ra ngoài, e là sẽ khiến cho vô số người phải
kinh sợ.
E rằng ngay cả Vô Định Cổ Thánh và Tiên Mẫu cũng sẽ nhìn trố mắt, không nói
nên lời.
Cấp bậc vị diện của Nguyên Tiên giới bày ngay ra đó, Thánh Chủ đỉnh phong
và Thánh Tôn có thể sở hữu đạo mạnh bao nhiêu cũng đều có số lượng nhất
định.