Đúng thế, ca vẫn còn gần hai nghìn lận đấy.
Khương Thành đương nhiên sẽ không trả lời như vậy, như thế sẽ lộ ra không đủ
trân quý rồi.
Hắn thản nhiên lắc đầu.
“Rất nhiều? Ngươi tưởng rằng Thần cách là hàng thông thường đó à?”
“Nói thật không giấu diếm, mấy Thần cách ta còn thừa đều đã tặng người khác
rồi.”
Nghe thấy câu nói này của hắn, Thu Vũ Tuyền bất giác cảm thấy có hơi thất
vọng.
Đó chẳng phải là không có chuyện gì của mình rồi?
“Chiến trường Thần chiến viễn cổ ngươi đi qua khi xưa kia, vị trí ở đâu, ngươi
vẫn còn nhớ chứ?”
Thậm chí nàng đã muốn bản thân đi thử cơ duyên một chút.
Không chừng khi xưa Khương Thành chưa nhặt sạch sẽ, mình đi lại lần nữa còn
có thể lại nhặt được một cái.
Mặc dù không nhất định là dùng được, nhưng ít nhất đã có cơ hội “thành Thần”
vượt qua Đạo Thần Nguyên Tổ mà.
Đối với loại người vô cùng để ý tu luyện và chiến lực như nàng mà nói, loại mê
hoặc đó quả thực là khó mà cưỡng lại.
Khương Thành liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm can lá lách phổi thận của
nàng.
Thầm nghĩ chỗ đó căn bản không tồn tại, ta đi đâu nói cho ngươi đi chứ?
“Vị tri thì ta ngược lại nhớ, nhưng sau khi ta tìm kiếm xong Thần cách đi ra,
mảnh chiến trường đó đã bị hủy mất rồi.”
“Hả! Nơi quan trọng như vậy, sao lại hủy mất rồi?”
Giọng điệu của Thu Vũ Tuyền cũng đã trở nên nôn nóng.
Khương Thành giang tay ra.
“Chuyện đó sao ta biết được? Đại Thần Viễn Cổ tự nhiên có sắp xếp của bọn
họ.”
“Hiện tại trên tay ta cũng chỉ còn thừa lại một Thần cách cuối cùng thôi.”
Thu Vũ Tuyền vốn dĩ còn thất vọng không thôi, nhất thời đã nâng cao tinh thần.
“Ngươi vẫn còn một cái?”
“Đúng thế.”
Khương Thành gật đầu.
“Còn một Thần cách Kiếm Thần.”
“Kiếm Thần?”
Thu Vũ Tuyền suýt nữa đã không nhịn được kinh hô lên.
Nàng chủ tu chính là quy tắc kiếm đấy.
Có điều, chung quy nàng vẫn có hơi cẩn thận, mấu chốt nhất là không tin được
nhân phẩm của Khương Thành.
“Ngươi sẽ không phải là lừa ta đấy chứ?”
“Lừa ngươi? Ta lừa ngươi có thể có được gì sao?”
Khương Thành cố ý thả ra huyền văn kiếm một giây.
Chỉ một giây.
Ngay sau đó đã thu hồi lại.
Mà chút thời gian này đối với Đạo Thánh mà nói, đã đủ để cảm nhận được đủ
nhiều khí tức rồi.
Thu Vũ Tuyền chưa từng thấy huyền văn bao giờ, nhưng nàng có thể cảm nhận
được khí tức quy tắc kiếm nồng đậm trên huyền văn kia.
Trước nay chưa từng có, vượt qua bất kì bảo vật nào nàng đã từng thấy cả đời
này.
Nàng đã lập tức tin rồi.
Đây nhất định chính là “Thần cách” hắn vừa mới nói!
Nếu như có thể, nàng hận không thể nhìn nhiều thêm một chút, cảm nhận nhiều
thêm một chút.
Bởi vì trực giác cảm thấy, thứ đồ đó sẽ có đề cao rất lớn đối với bản thân.
Đương nhiên, nếu như có thể có được… Vậy thì càng tốt rồi.
Chỉ là, để nàng chủ động cầu Khương Thành tặng cho mình, vậy thì không bằng
giết nàng.
Nàng căn bản không mở nổi miệng này.
Cho nên mặc dù khát vọng, nhưng chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế lấy xúc động
trong lòng.
Cố gắng biểu hiện đến bình tĩnh không để ý.
Khương Thành cười thầm trong lòng, muội tử này chỉ còn cách tiến trình một
phần trăm cuối cùng là sẽ nhảy vào hố rồi.
Hiện tại nếu như mình mở miệng nói tặng, xác xuất lớn nàng sẽ đoạt lấy ràng
buộc huyền văn kiếm.
Tương lai chờ nàng khôi phục kí ức Tiên Mẫu, biết được đã biến thành một
“Tiên Đế” dưới trướng mình, vậy vẻ mặt của nàng phải đặc sắc cỡ nào chứ?
Hắn cũng đã sắp cười ra tiếng.
Không được không được, phải khống chế trước đã, không thể thất bại trong
gang tấc được.
“Thực ra, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi cốt cách độc
đáo, là một nhân tài tốt để luyện kiếm.”
“Bởi vì cái gọi là, bảo kiếm tặng hiệp sĩ, phấn hồng tặng giai nhân, Thần vật
cũng phải cho chủ nhân có thể xứng được với nó, mới không coi là bôi nhọ.”
Hắn tràn đầy hứng thú quan sát trên dưới Thu Vũ Tuyền một vòng, giống như
đánh giá hàng thủ công mỹ nghệ.
Đổi thành bình thường, Tuyền muội tử sớm đã hung hăng nhe răng mắng hắn
rồi.
Nhưng lần này, nàng đã nhịn.
“Thiên phú kiếm thuật của ngươi, vẫn coi như là qua được.”
Thành ca chặc lưỡi.
“Hơn nữa vốn dĩ ngươi là Thu bà giao phó cho ta chăm sóc đấy, ta vốn đã có ý
tặng huyền văn kiếm à thì… Thần cách kia cho ngươi.”
Thu Vũ Tuyền rất muốn nói, vậy ngươi lề mề cái gì?
Lần đầu tiên gặp mặt đã cho ta luôn đi!
“Nhưng mà, ngươi vẫn luôn cũng không tôn kính ta lắm mà.”
Thành ca thở dài một tiếng.
“Mấy lần ta muốn mài giũa tính nết của ngươi, chẳng hạn như để ngươi làm thị
nữ gì đó, kết quả ngươi căn bản không lĩnh hội được dụng tâm vất vả của ta,
ngược lại càng ngày càng thích chống đối ta.”
“Ầy, ngươi nói ta có thể làm thế nào?”
“Lẽ nào phải tặng Thần cách cho một người hận ta, để tương lai nàng trở thành
Thần đối phó ta sao?”
“Rất rõ ràng, như vậy không thể nào nói nổi.”
“Cho nên…”
Hắn rất tiếc nuối giang tay ra lần nữa.
“Ta cũng chỉ có thể giữ lại Thần cách kiếm, xem thử tương lai có thể tìm được
người có duyên càng thích hợp hơn không vậy!”
Nghe thấy những lời không biết xấu hổ này của hắn, Thu Vũ Tuyền suýt nữa đã
muốn phun vào mặt hắn.
Mấy lần dùng cá cược hố ta, còn không biết xấu hổ nói dụng tâm vất vả?
Muội tử này không ngốc, không dễ dàng bị tẩy não như vậy.
Hiện tại nàng đang nghĩ, làm sao không cần cúi đầu, đồng thời lại có thể có
được Thần cách kiếm kia.
“Ta hận ngươi khi nào thế?”
Vì Thần cách, nàng phá lệ biện hộ cho bản thân một chút.
“Ta cũng không chống đối ngươi lắm mà.”
Trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, tỷ chỉ là muốn
giẫm ngươi ở dưới gót chân, để ngươi ngược lại làm người hầu của ta mà thôi.
Đợi lấy được Thần cách thành Kiếm Thần, tương lai sẽ khiến ngươi thật dễ
chịu.
Khương Thành không phải là không nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nữ nhân này chính là một kẻ thù xưa cũ thiên nhiên, không tồn tại khả năng hòa
giải.
“Không chống đối ta? Vậy trước đó ngươi còn cố ý vung kiếm với ta?”
“Đó không phải là ta không cẩn thận sao.”
“Ta kêu ngươi ra tay, ngươi còn một mực từ chối nữa đấy.”
“Đó là lúc đó trạng thái của ta không tốt.”
Mặc dù Thu Vũ Tuyền không nhắc đến một câu “ta muốn Thần cách”, nhưng
nếu không phải là bởi vì Thần cách, vậy những vấn đề này nàng chỉ sẽ là trả lời
ngược lại, đảm bảo tức chết Khương Thành không đền mạng.
Khương Thành cố ý giả vờ không nhìn ra, cũng không vạch trần.
Hắn không hề định bây giờ đã cho nàng ràng buộc ngay tại chỗ, như thế dứt
khoát quá, mặt mũi của lão gia ở đâu?
Trải qua một trận lừa gạt như vậy của hắn vừa rồi, hiện tại đã là thị trường
người bán rồi.
Hắn không gấp, mặc kệ thế nào cũng phải tìm lại mặt mũi lúc trước trước đã.
“Chuyện này sau này nói sau đi.”
“Đúng rồi, những bí mật viễn cổ ta nói hôm nay này, ngươi nhất định phải giấu
kín ở trong bụng cho ta, tuyệt đối đừng nhắc đến với bất kì người nào.”
“Một khi tiết lộ, hậu quả không thể tưởng tượng!”
Thu Vũ Tuyền vốn đã không phải là người lắm lời.
Nhưng nghe thấy lời này thì vẫn rất muốn đánh hắn một trận.
Nàng đã nhìn ra được, cái tên này chính là cố ý khơi gợi mình, bằng không
không cần thiết phải nói nhiều như thế.
Đúng thật là đáng giận!
Mà lúc này, Khương Thành đã đón lấy một đống “kẻ địch” mới.
Chỉ thấy ở chân trời nơi xa, một đám lớn Dực Long che hư không lấp mặt trời,
nhanh chóng đuổi đến bên này.
Con Dực Long cầm đầu kia không phải là Dực Không thì là ai?
Bọn họ đang một mực gấp rút lên đường, còn không biết Linh Trinh thế gia đã
bị tiêu diệt mất rồi.
Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Khương Thành, hơn năm trăm con Giao
Long gần như đã đồng thời điên cuồng.
“Trời ạ, ta không nhìn nhầm chứ?”
“Thương Thành Đại Đế!”
“Trời ạ, hóa ra vị Long Thần chí cao kia chính là Thương Thành Đại Đế?”
“Ha ha ha, ta đã biết lai lịch của vị Long Thần kia bất phàm, quả nhiên mà!”