của Vương triều Tinh U rồi.
Dọc theo đường đi, mặc dù chân thân không hiện ra, nhưng ngay cả côn trùng
cũng không thể thoát khỏi cảm giác của hắn trên đường đi.
Chỉ đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Xa hơn nữa về phía trước là địa bàn của Vương triều Nhật Diệu, mặc dù tam đại
vương triều hợp sức chống lại Tiên tộc, nhưng nội bộ lại không được hòa thuận
cho lắm.
Là một nguyên sĩ có tiếng tăm, tùy tiện vào bên đó sẽ mang tới rất nhiều phiền
phức.
“Xem như ngươi chạy nhanh!”
“Nhặt được một cái mạng chó!”
Không thu hoạch được gì, hắn chỉ có thể tìm kiếm lại một lần nữa.
Kết quả là bay trở lại một lúc lâu, trước mặt lại đụng phải Khương Thành.
Hắn hoàn toàn không cần cảm nhận xung quanh, trực tiếp dùng mắt là có thể
nhìn thấy.
Thậm chí Hy Mộc không khỏi dụi mắt, nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn lầm
rồi hay không.
Sau khi dừng lại xác định đây thật sự là mục tiêu bản thân vất vả tìm kiếm, hắn
cảm thấy vô cùng vô lý.
Thế mà tên này lại tụt lại ở phía sau mình?
Hắn có biết bản thân đang chạy trốn hay không vậy?
Hy Mộc ngược lại không giống như người trước đó trực tiếp dùng linh ý đánh
lén.
Là một cao thủ Thiên giai thập trọng, hắn có thói kiêu ngạo như một cao thủ của
bản thân.
“Khương Thành!”
Bị người ta chỉ đích danh, Thành ca thu hành cung vào.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
“Nguyên sĩ? Ngươi đến giết ta sao?”
Hy Mộc sửng sốt: “Thì ra ngươi biết bọn ta sẽ đến giết ngươi à?”
“Cái này cũng không biết thì còn lăn lộn như thế nào?”
Khương Thành nâng Kỵ Khuyết kiếm lên: “Được rồi, mau bắt đầu đi, đánh sớm
kết thúc sớm.”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Hy Mộc trở nên u ám.
Hắn cảm thấy bản thân bị xem thường một cách nghiêm trọng.
Cái gì gọi là đánh sớm kết thúc sớm?
Ý ngươi là ta chỉ là một lâu la ngáng đường thôi sao?
“Hình như ngươi rất có sức mạnh.”
Thậm chí ngón tay của hắn còn không hề cử động nhưng xung quanh hắn và
Khương Thành đột nhiên có một thành luỹ khổng lồ sáng lấp lánh ánh kim loại
hình thành một cách vô căn cứ.
Thành luỹ có chu vi trăm dặm cứ như vậy lơ lửng trên khoảng không, bao vây
hai người ở bên trong.
Mà ở bên trong thành luỹ, nguyên lực bị rút sạch như một lẽ tất nhiên.
Căn nguyên cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Đây có thể xem như là cách khởi đầu thông thường khi Thiên tộc và Tiên tộc
đại chiến.
Phong tỏa tất cả thủ đoạn mà đối phương có thể sử dụng ngay từ đầu, xem như
là cố gắng làm kẻ thù suy yếu hết mức có thể, sau đó thì có thể mặc sức áp chế
đối phương.
Nhưng mà cách bắt đầu này cũng không phải cách vạn năng.
Ngăn cách nguyên lực và căn nguyên cần điều động thiên địa tự nhiên, hao tổn
rất nhiều linh ý của bản thân.
Mà cường độ phong tỏa cũng liên quan đến cảnh giới linh ý của bản thân.
Tiên tộc cùng giai thường có thể phá vỡ phong tỏa khởi đầu của Nguyên tộc
cùng giai.
Nhưng nếu không thể phá vỡ, vậy thì chỉ có thể bị nghiền nát.
Giống như tên nguyên sĩ trước đó, Hy Mộc cũng lười triệu hoán trợ thủ, bởi vì
hắn cảm thấy bản thân có thể dễ dàng giải quyết.
Căn nguyên bị ngăn cách, uy lực Pháp cảnh do Khương Thành thúc giục suy
yếu ít nhất chín mươi phần trăm.
Nhưng hắn vẫn cách không giết qua một bộ kiếm đạo thập tam trọng.
Với thân hình gầy yếu của Thiên tộc, đừng nói là đánh trúng, cũng đừng nói là
bị dư âm chạm tới, chỉ cần chạm nhẹ đến một chút da bên ngoài cũng sẽ bị tiêu
diệt toàn bộ.
Nhưng mà điều này rõ ràng không thể có hiệu quả.
Mặc dù thân thể Thiên tộc yếu kém, nhưng ý thức lại mạnh mẽ.
Vào khoảnh khắc kiếm vung ra, bóng dáng của Hy Mộc lập tức biến mất ngay
tại chỗ.
Hợp thành một thể với thiên địa tự nhiên trong thành luỹ này.
Nếu đổi thành tiên nhân khác của Nguyên tộc, việc hiện tại có thể làm cũng chỉ
có tấn công thiên địa tự nhiên bên trong thành luỹ này.
Phá hỏng nơi này càng nhiều càng tốt, cũng giống như tấn công người Thiên tộc
hợp thành một thể với thiên địa.
Nhưng mà, như vậy hiệu quả rất nhỏ.
Chưa kể việc tiêu diệt thiên địa một phương là điều khó khăn như thế nào, đối
phương cũng sẽ chống trả.
Khương Thành nhanh chóng nghênh đón đòn tấn công.
Đột nhiên khoảng không xung quanh Pháp cảnh ngưng tụ thành sông băng kéo
dài, ngay sau đó nổ tung ầm ầm.
Ánh lửa kỳ lạ chiếu khắp bầu trời.
Không gian vụ nổ bị cắt thành hàng trăm ngàn phần cùng nở rộ, tản ra khí tức
hủy diệt vô biên.
Cùng lúc đó, cũng có một loạt các buff tiêu cực như giam cầm và làm chậm
đến.
Đây chính là lực sát thương của Thiên tộc.
Mặc dù bọn họ không tu quy tắc, cũng không gần gũi với Thiên Đạo, nhưng
hiệu quả gây ra lúc này lại hoàn toàn không thua kém gì mấy trăm loại căn
nguyên cùng tấn công.
Thậm chí còn linh hoạt hơn so với đòn tấn công của căn nguyên.
Bởi vì bọn họ không chỉ giới hạn ở mười mấy quy tắc, mà là trong thiên địa một
phương bao quát hết mọi thứ.
Trong thiên địa này, dường như bọn họ có thể làm được bất cứ điều gì.
Thiên địa lúc sáng lúc tối, thành luỹ xung quanh âm tình bất định.
Làn sương độc không biết tên nhanh chóng lan tràn, nương theo quy tắc thời
gian bị xáo trộn nghiêm trọng, khi thì ngưng trệ khi thì tăng tốc, ăn mòn vùng
ven Pháp cảnh của Khương Thành.
Cũng may Thành ca cũng có 3000 huyền văn, đối mặt với tấn công như thế, vẫn
có thể thấy chiêu phá chiêu.
Thiên địa này mỗi giờ mỗi giây đều đang thay đổi, mà mỗi giờ mỗi giây hắn
đều có thể tìm được cách ngăn cản thích hợp.
Thành thật mà nói, điều này làm cho Hy Mộc đang hóa thân trong bóng tối vô
cùng chấn động.
Hắn đã từng chiến đấu rất nhiều lần với cao thủ của Nguyên tộc.
Đã từng gặp không ít Đạo Thần mạnh mẽ hơn Khương Thành, nhưng sau khi bị
phong tỏa căn nguyên và nguyên lực, thế mà vẫn có thể đối kháng với hắn lâu
như vậy, đó thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn thấy hư ảnh căn nguyên tầng tầng lớp lớp của Khương Thành, hắn cảm
thấy cực kỳ hoang đường.
Rõ ràng cường độ rất yếu, nhưng số lượng và chủng loại lại giống như không có
gì là không thể.
“Sao lại có người như vậy?”
Lúc này, hắn mới mơ hồ hiểu được tại sao quốc sư lại xem trọng Khương
Thành.
Người này quả thật vô cùng đặc biệt.
Nếu như hắn là Đạo Thần, có thể phá vỡ phong tỏa căn nguyên của mình, vậy
lần này biết đâu chính mình đã ngã xuống.
Nhưng đáng tiếc là, chung quy thì Khương Thành cũng không phải.
Dưới tình huống không có căn nguyên chống đỡ, sớm muộn gì Pháp cảnh của
hắn cũng sẽ sụp đổ.
“Để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”
Hắn tiếp tục thúc giục linh ý, điên cuồng tấn công về phía Khương Thành một
cách bừa bãi.
Nhưng cũng vào lúc này, đột nhiên thành luỹ bao phủ hai người nứt ra một vết
rách.
Thành lũy là một kết giới ngăn cách do linh ý thao túng lực thiên địa xây dựng,
một cái khe nứt đủ để cho nguyên lực và căn nguyên bên ngoài hình thành liên
kết với bên trong một lần nữa.
Phong tỏa của Hy Mộc lập tức tan thành mây khói.
Mà Pháp Tắc không gian vốn còn đang lâm nguy của Khương Thành, lập tức
lớn mạnh lên.
Liên kết với căn nguyên bên ngoài, căn nguyên thần đài và đồ đằng khổng lồ
sừng sững cao vút, lực thiên địa vốn dĩ đã xông vào bên trong Pháp cảnh lập tức
bị cuốn trôi.
Hắn lập tức điên cuồng tấn công thiên địa xung quanh một cách bừa bãi!
Nếu đổi thành người Nguyên tộc khác, rất khó để tìm được mục tiêu tấn công.
Nhưng hắn thì khác, hắn cũng có linh ý.
Hắn có thể nhận biết được dao động ý thức của kẻ thù, mỗi đòn tấn công của
Pháp cảnh và Kỵ Khuyết kiếm đều bao trùm chính xác vị trí của đối phương.
“Sao có thể như vậy?”
Hy Mộc hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này.
Thành luỹ bản thân xây dựng sao đột nhiên lại xuất hiện một lỗ hổng?
Hắn vội vàng phong tỏa thiên địa một phương một lần nữa.
Thành luỹ mới lại được xây dựng, mà Khương Thành cũng mất đi sự trợ giúp
của căn nguyên một lần nữa.
Có vẻ như tình hình đang trở lại như trước đây.
Chỉ tiếc rằng, lần này hắn còn chưa kịp áp chế Khương Thành, thành luỹ lại
xuất hiện một vết nứt.
Chỉ thấy trong khoảng không, đột nhiên một tia chớp màu tím xẹt qua thành
luỹ.
Ngăn cách với thiên địa bên ngoài, thành luỹ tưởng chừng như không thể phá
hủy giống như một bức màn bị móc cong đâm thủng.
Mặc dù không có tiếng vang và thanh thế to lớn, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Khương Thành lại liên kết được với căn nguyên một lần nữa.