trưởng lão khác của Cuồng Hải tông đều bắt đầu khinh thường chế giễu.
“Ngươi lấy cường viện cấp Đạo Thánh ở đâu chứ?”
“Chỉ dựa vào Phi Tinh Đường các ngươi, nếu như có thể có quan hệ với Đạo
Thánh thì có còn là miếu nhỏ mấy chục người sao?”
“Càng huống hồ, nếu thật sự có một Đạo Thánh đến thì lại có thể thế nào chứ?”
“Hắn có thể bình an hộ tống các ngươi đến Khiếu Mang vực dưới sự truy giết
của Minh Nhai Thiên không?”
“Thật sự coi bọn ta dễ lừa như thế?”
Quán Đào Đạo Tôn vừa chỉ huy đệ tử của Cuồng Hải tông lên về phía trước,
vừa quay đầu lại ném ra câu cuối cùng.
“Các ngươi cứ ở lại đây đi, ta xem các ngươi có thể sống bao lâu!”
Nấp ở tại chỗ cũng không phải là tuyệt đối an toàn.
Thiên Lân Quân phía đối điện cũng sẽ thỉnh thoảng phái ra tiểu đội điều tra,
không chừng sẽ đụng phải Phi Tinh Đường.
Nhìn bóng lưng bọn họ sắp biến mất, Vi Hành Đạo Tôn thở dài một hơi.
“Ầy! Những lời tốt khó khuyên quỷ đáng chết.”
Nói xong hắn nhanh chóng bố trí một trân pháp ẩn nấp ở xung quanh, lại bổ
xung mấy cấm chế cảnh giác.
Lúc này mới ngồi xuống.
Những người khác không thể thoải mái giống hắn như vậy.
“Sư phụ, chúng ta thật sự phải nấp ở đây chờ đợi sao?”
“Như vậy có hơi giống như ngồi chờ chết nha!”
“Đúng vậy, nếu như chúng ta đi thăm dò thì còn có một chút xíu cơ hội sống sót
trở về.”
“Hiện tại nấp ở đây, hậu phương sẽ biết chúng ta không đi thăm dò, sau khi trở
về chắc chắn sẽ bị xử tử đấy!”
“Xử tử!”
Vi Hành Đạo Tôn thản thiên mỉm cười.
“Yên tâm đi, lần này sau khi nhiệm vụ kết thúc, Minh Nhai Thiên cũng không
thể quản nổi chúng ta nữa.”
Chúng đệ tử suýt nữa vô lực chế giễu.
Lòng tin này của ngươi ở đâu ra vậy?
Nói giống như thật sự có cường viện sẽ đến đây vậy.
Diệp Đường lại lần nữa nhớ lại lần chém gió Vi Hành từng chém qua trước đó.
“Cường viện mà ngươi nói, chắc không phải là Phi Tiên Môn chứ?”
“Đúng thế, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Chúng đệ tử trực tiếp ngã trên đất.
“Trời ạ, ngươi còn ở đó mà nói đùa?”
“Hiện tại không phải là lúc nói đùa đâu.”
“Sao có thể coi thứ chém gió thành sự thật?”
“Toi rồi toi rồi, lần này thật sự phải ngồi chờ chết rồi.”
Bất luận bọn họ nôn nóng tức giận thế nào, Vi Hành Đạo Tôn thân là chưởng
môn đã quyết định chủ ý, cũng không ai có thể thay đổi.
Mọi người chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Mới đợi hai canh giờ đã có người đứng ngồi không yên.
Mà cũng ngay vào lúc này, cấm chế bên ngoài trận pháp ẩn nấp đã bị người
khác đụng vào.
Vi Hành Đạo Tôn ở bên trong lập tức tâm sinh cảm ứng, mà những người khác
thì trái tim đã nhấc lên đến họng.
Xong rồi, kẻ địch đến rồi!
Tuyệt đối là đã bị Thiên Lân Quân phát hiện rồi!
Mọi người căn bản đều không dám thở gấp, chỉ hy vọng đối phương không phát
hiện được trận pháp ẩn nấp này.
Nhưng đôi khi lo lắng cái gì thì càng đến cái đó.
Chỉ qua vỏn vẹn ba giây, phía trước bọn họ đã loé ra một bóng dáng.
Người đến là môt tên nam tử trung niên mặc đạo bào, tay cầm trường kiếm.
“Không tốt!”
Chúng đệ tử sắc mặt đại biến, vội vàng rút ra vũ khí.
Cho dù đối phương không phóng ra Pháp Tắc không gian, nhưng mọi người đều
biết hắn chắc chắn không thấp hơn Đạo Tôn.
Bởi vì ngay cả hai Chí Tôn là Diệp Minh và Diệp Đường này đây cũng đều
hoàn toàn không nhìn ra nông sâu của đối phương.
Có điều, Vi Hành Đạo Tôn lại là giơ tay cản lại bọn họ.
“Dừng tay.”
Hắn vui mừng khôn xiết giang hai cánh tay ra, bước nhanh đón đến.
“Ma Huy, sao lại là ngươi?”
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của đạo nhân trung niên kia nhanh chóng tan băng,
hắn cười lớn ôm lấy Vi Hành Đạo Tôn.
“Ha, ta còn tưởng là ai chứ, hoá ra là Chu Tử Hành ngươi à?”
“Chứ sao nữa, ha ha ha…”
Vi Hành thân thiết kéo lấy tay hắn, đi đến trước mặt đám đệ tử kia của mình.
“Giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là Ma Huy, sư đệ đồng môn đã từng
trải qua hoạn nạn với ta, đến để giúp đỡ chúng ta đấy!”
Trên mặt của đệ tử Phi Tinh Đường lập tức chuyển buồn thành vui.
Hoá ra là người mình à?
Nhưng mà, Phi Tinh Đường chúng ta còn có một vị trưởng lão như vậy sao, sao
trước kia chưa từng nghe nói qua bao giờ?
Ôm lấy nghi hoặc đầy bụng, bọn họ nhao nhao hành lễ.
“Bái kiến sư thúc!”
“Bái kiến sư thúc!”
“Bái kiến sư thúc tổ!”
Ma Huy vẻ mặt tràn đầy tươi cười, thân thiết giống như nhìn hàng con cháu của
mình, vội vàng nâng Diệp Minh và Diệp Đường đứng ở phía trước lên.
“Tốt tốt tốt!”
“Thật sự không tệ!”
Hắn khen không dứt miệng gật đầu.
“Cái tên nhà ngươi, vậy mà lại đã thu mấy chục đệ tử đệ tôn, xem ra lăn lộn tốt
hơn ta đấy!”
Những năm này hắn vẫn luôn cô độc lẻ loi, một mình xông xáo.
Ngay sau đó, hắn kéo Vi Hành đến một bên.
“Ngươi làm sao vậy, sao lại chạy đến nơi này, cảm thấy như bảo ta đến cứu
ngươi à?”
Hắn vô cùng lo lắng đuổi đến đây, lúc này mới làm rõ tình huống.
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy.”
Vi Hành đè thấp giọng nói.
“Sao người đến chỉ có mình ngươi?”
Ma Huy cũng giống như hắn, đều là đệ tử đời thứ tư của Phi Tiên Môn, tu vi
cũng là Đạo Tôn.
Sự có mặt của hắn ở đây mặc dù đã khiến lực lượng của Phi Tinh Đường tăng
lên rất lớn, nhưng đối mặt với Minh Tái vực hậu phương và Thiên Lân Quân
phía đối diện vẫn là hoàn toàn không đủ nhìn!
“Bởi vì ta cách nơi này gần nhất.” Ma Huy bất lực giang tay ra.
Thực ra hắn cũng ở Minh Tái vực, chỉ có điều hành động một mình, hành tung
thất thường, chiến sự tiền tuyến không bắt được hắn.
Mà Chu Tử Hành vẫn luôn dùng danh hiệu Vi Hành Đạo Tôn, Phi Tinh Đường
lại không có danh tiếng, hắn căn bản cũng không biết chuyện.
Không lâu trước đó, ngọc bội liên lạc của hắn truyền đến mệnh lệnh của tổng
bộ, bảo hắn trở về tổng bộ Phi Tiên Môn ở Khiếu Mang vực.
Đang ở trên đường, đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh mới - Nhanh chóng đi
đến nơi nào đó tụ hợp.
Lần theo chỉ dẫn của tổng bộ bên kia, hắn một đường đã tìm đến nơi này, mới
biết đây là một nhiệm vụ cứu viện.
“Xem ra chỉ có thể tiếp tục đợi thôi.”
Hai người rất nhanh đã hiểu được dụng ý của tổng bộ Phi Tiên Môn bên kia.
Không phải là không muốn cứu, mà là Khiếu Mang vực cách nơi này quá xa.
Đạo Thánh của tổng bộ bên kia đến đây cần phải có khoảng thời gian rất dài.
Chỉ có thể thông báo cho một vài đệ tử của Phi Tiên Môn cách Chu Tử Hành
gần nhất trước, để bọn họ có thể tụ tập đến giúp đỡ chống đỡ một chút một cách
nhanh nhất.
Cho dù không chống đỡ được, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài một chút thời gian.
“Ừm, hy vọng gần đây vẫn còn những đồng môn khác.”
Cuộc trò chuyện của hai người dù giọng nói không lớn, nhưng đệ tử Phi Tinh
Đường có mặt vẫn nghe được rõ ràng.
Diệp Minh tính cách xưa nay trầm ổn, lúc này có hơi không tiêu hoá được
những tin tức này.
“Sư phụ, à thì… Ngươi vừa nói vẫn còn có những đồng môn khác sẽ đến giúp
đỡ chúng ta?”
“Đương nhiên rồi!”
“Đồng môn nào thế? Trước kia rốt cuộc ngươi là tông môn nào?”
“Đã sớm nói với các ngươi rồi, Phi Tiên Môn đấy!”
Chúng đệ tử vẻ mặt không nói nên lời.
Hiện tại bọn họ đã tin tưởng Vi Hành có một vài cao nhân bạn cũ ở bên ngoài
rồi.
Nhưng Phi Tiên Môn…. Vẫn hơi giả chút.
Dù sao thanh danh của vị Ma Huy tiền bối trước mắt này không hiển hách, chưa
từng nghe nói Phi Tiên Môn có tên người này bao giờ.
Hơn nữa, tổng bộ Phi Tiên Môn rõ ràng ở Khiếu Mang vực.
Cách nơi này xa lắm đấy, sao có thể có môn đồ ở gần đây?
Vi Hành Đạo Tôn biết bọn họ vẫn không tin.
Có điều hiện tại hắn cũng không quan tâm nữa, dù sao không cần bao lâu nữa
bọn họ sẽ nhìn thấy sự thật.
Trong lúc chờ đợi, hắn và Ma Huy đã nói đến trải nghiệm của những năm này.
Hai người dường như có lời nói không hết, hoàn toàn không để ý cường địch
bên ngoài.
Mà ngay nửa canh giờ sau, cấm chế cảnh giác bên ngoài đã lại lần nữa bị đụng
vào, lại có một người xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Ha ha, Chu Tử Hành, Ma Huy? Hoá ra là hai người các ngươi?”