thu hoạch được vô cùng nhiều.
Ngộ Sơn thì cách Thánh Chủ đỉnh phong đã không còn xa.
Trường Dương thì cũng hoàn toàn ổn định khi bước vào cảnh giới Thánh Chủ.
Còn về Khương Thành, hắn cảm thấy đạo hải của bản thân cũng đã có hiện
tượng muốn chuyển hóa thành giới.
Đây là dấu hiệu cho việc đột phá Thánh Chủ.
Chỉ là rất đáng tiếc, tu vi tiên lực của hắn lại theo không kịp.
Hơn nữa trước mắt hắn cũng không có huyền văn thập lục trọng, cũng không có
quy tắc nào đạt đến cấp bậc Thánh Chủ hết.
Một bước này cuối cùng vẫn không thể nào bước qua được.
“Xem ra phải nghĩ cách kiếm càng nhiều chiến lợi phẩm mới được.”
“Dù là đan dược hay huyền văn thập lục trọng thì cũng đều cần một lượng tài
nguyên khổng lồ.”
Muốn tăng một quy tắc lên thập lục trọng cần có ba mươi nghìn huyền tinh.
Tuy Khương Thành có thể tăng cả chục quy tắc nhưng nó lại không giúp tăng
được một xíu thực lực nào, mà ngược lại còn làm hắn suy yếu thêm.
Bởi vì nguyên thuật hệ thống chỉ có thể dùng huyền văn cùng cấp để tổ hợp.
Nếu như mười quy tắc trong đó tăng lên thập lục trọng, sau này nguyên thuật
tam bách trọng chỉ có thể giảm xuống sử dụng còn nhị bách cửu thập trọng.
“Trước mắt thì nguyên thuật tam bách trọng cũng không đủ dùng.”
“Sau này cố tích thêm huyền tinh, cố gắng tăng cùng lúc hơn trăm huyền văn
lên thật lục trọng.”
“Mong rằng Ngự La thánh địa kia thật sự lợi hại như lời bọn họ nói.
Bây giờ ca này đã xem Ngự La thánh địa trở thành một vật hi sinh tự dâng bảo
vật đến tận nơi cho bản thân rồi.
Hắn giết chết đám người Khánh Việt tất nhiên là bởi vì bọn họ tự tìm đường
chết.
Nhưng một mặt khác cũng là muốn nhắc nhở Ngự La thánh địa, thù đã kết rồi,
mau chóng dốc toàn lực đến tìm ta báo thù đi.
“Để cho cơn bão táp này càng thêm dữ dội hơn nào!”
“À, đúng rồi, còn có Kim Phong và Chung Vũ trà trộn vào đây nữa, hẳn cũng
nên gây ra chút động tĩnh gì đó chứ?”
“Mong là bọn họ đừng làm ta thất vọng.”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ca này cứ thế yên tâm ngồi chờ đợi sự vây
công của thánh địa và sự nổi loạn của gián điệp mà hắn tưởng tượng.
Ngày hôm đó, đám trưởng lão Đoan Dịch, Đoan Khiên của Kim Hàn tông lén
lút lẻn vào Phi Tiên môn, tìm đến Đoan Phong Thánh chủ.
“Chưởng môn! Có tin tốt đây, tin vô cùng tốt luôn này!”
“Tin tốt gì?”
“Dương Ly tông chủ động liên lạc với chúng ta, muốn hợp tác với chúng ta
cùng nhau vây công Phi Tiên môn!”
Trong mắt đám người Đoan Dịch đều là hưng phấn kích động.
“Hai mươi lăm Thánh Chủ của bọn họ cộng thêm những tông môn khác của
Thanh Di đại lục, lại cộng thêm chúng ta, Bạch Tiên tông và Tử Tà tông, chỉ
riêng số lượng Thánh Chủ thôi cũng đã đến gần một trăm người rồi!”
“Đội hình như thế này, Khương Thành chắc chắn sẽ phải chết thôi!”
Nếu như là trước kia, Đoan Phong Thánh Chủ chắc chắn đã hăng hái mong chờ
rồi.
Hai lần bị đánh bay khỏi Vẫn giới tiên tàng, hắn đã sớm hận đến nghiến răng,
muốn Khương Thành lập tức chết ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn lại là từ chối.
“Tuyệt đối không thể lỗ mãng, không được tham gia vào hành động của bọn
họ!”
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.
“Chưởng môn? Ngươi có ý gì chứ?”
“Ngươi lo lắng Khương Thành quá mạnh, chúng ta đánh không lại à?”
“Lần trước hắn một chọi mười sáu, chúng ta đều từng được chứng kiến hết rồi,
quả thật “Vạn Tượng Luân Chuyển” của hắn rất nghịch thiên, nhưng lúc sau
nếu muốn tiêu diệt kẻ địch thì hắn vẫn phải dùng nguyên thuật đó thôi.”
“Nguyên thuật bách nhị thập trọng, Đế hồn kia của hắn có thể dùng được mấy
lần chứ?”
“Cùng lắm thì chúng ta lanh lẹ một chút, dụ cái đám của Dương Ly tông xông
lên trước, để bọn chúng làm tiêu hao lực thần hồn của Khương Thành.”
Đám người Đoan Dịch và Đoan Giác càng nói càng hăng.
“Một khi giết được Khương Thành, Phi Tiên môn cũng sẽ tự sụp mà thôi.”
“Còn Khương Thành trước khi chết hẳn là cũng có thể tiêu diệt được một vài
cao tầng của các tông môn đỉnh cao ở Thanh Di đại lục.”
“Đến lúc đó, chúng ta thậm chí còn có thể tổ chức một cuộc viễn chinh nữa
kìa!”
“Một mũi tên bắn trúng hai đích, còn gì hay hơn…”
Đoan Phong đột nhiên cắt lời bọn họ.
“Khương Thành đã học được nguyên thuật tam bách trọng rồi.”
“Sau này giết đến Thanh Di đại lục… hả? Cái gì? Tam bách trọng á?”
Mọi người vốn đang vui mừng hớn hở đột nhiên đều nghẹn lại.
Bách nhị thập trọng nguyên thuật đã vượt sức tưởng tượng của họ lắm rồi.
Tam bách trọng á?
Cái khái niệm gì vậy?
“Quá hoang đường rồi?”
“Sao có thể có người lĩnh ngộ được ba trăm quy tắc kia chứ?”
“Ta tận mắt nhìn thấy!”
Đoan Phong bình tĩnh nói ra cái tin tức gây chấn động này.
“Năm vị Thánh Chủ bị hắn giết chết lần này là đến từ Ngự La thánh địa của
Tiên Cực đại lục.”
“Cái gì!”
Mọi người lại đồng loạt kinh ngạc hô lên.
“Ngự La thánh địa?”
“Đó không phải là đại nhân vật có Thánh Tôn tọa trấn à, sao hắn lại dám chứ?”
“Hắn dám đó.”
Đoan Phong cắn răng, trầm giọng nói: “Cái tên đó cứ như không có ai là hắn
không dám đụng cả, thậm chí ta cảm thấy, hắn hoàn toàn không xem Kim Hàn
tông chúng ta ra gì, cũng không coi chúng ta như là kẻ địch.”
Hả, cái này…
Mặc dù đây là một tin tức tốt, nhưng cũng tổn thương lòng tự trọng quá đấy.
Ít ra Kim Hàn tông chúng ta cũng có mười hai Thánh Chủ tọa trấn đấy, có được
không hả?
Hắn dựa vào đâu mà coi thường chúng ta?
Nhưng nghĩ đến nguyên thuật tam bách trọng, lại nghĩ đến địa vị của người mà
Khương Thành đang chọc vào, bọn họ không hề có tự tin gì để phản bác.
“Nguyên thuật tam bách trọng là mạnh đến cỡ nào?”
“Rất mạnh, hẳn là ta chỉ có thể chịu được một chút.” Đoan Phong thành thật
nói.
“Vậy hắn giết chết năm người kia, dùng hết mấy lần?”
“Năm lần, mỗi người một lần.”
Mọi người hoàn toàn cạn lời.
Trong cùng một trận đấu, có thể dùng năm lần nguyên thuật tam bách trọng, nó
cũng có nghĩa hồn lực của Khương Thành đã vượt xa ngoài tầm dự đoán của
bọn họ rồi.
Hiển nhiên Đoan Phong đã có phán đoán: “Hẳn là cảnh giới thần hồn của hắn
cũng là nguyên hồn.”
“Đây là một quái thai không nên trêu chọc.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây…”
Đám người Đoan Dịch và Đoan Khiêm vốn còn đang nhiệt tình, giờ đây đã
hoàn toàn mất hết, thay vào đó là sự thận trọng.
Đoan Phong trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ta tiếp tục ở lại Phi Tiên môn
làm gián điệp, quan sát động tĩnh của bọn họ.”
“Các ngươi đừng có tham gia vào hành động của Dương Ly tông, tránh cho
Kim Hàn tông bị Khương Thành nhắm đến, chúng ta không đủ cho hắn đánh
đâu.”
“Còn về sau này, phải xem kết quả cuộc chiến giữa hắn và Ngự La thánh địa
rồi.”
“Nếu hắn giết đệ tử Khánh Việt của Nguyên Ly Thánh Tôn, Ngự La thánh địa
chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Mọi người thở ra một hơi dài.
Sau đó lập tức lao nhao cười: “Sớm biết hắn kết thù với Ngự La thánh địa thì
chúng ta còn cần lo cái gì nữa chứ?”
“Đúng rồi, không cần chúng ta ra tay thì Nguyên Ly Thánh Tôn cũng tự dạy dỗ
hắn rồi.”
“Người này sống không lâu nữa đâu, không cần lo nghĩ về hắn!”
Suy nghĩ của Đoan Phong lại khác với bọn họ.
“Các ngươi đã quên một chuyện này rồi à, Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh
phòng hoàn toàn không thể đến Thương Lan đại lục được.”
“Chỉ cần Khương Thành không rời khỏi nơi này, vậy thì Ngự La thánh địa quả
thật không thể nào làm gì được hắn.”
“Trừ khi bọn họ lấy ra đạo khí cửu giai!”
Trong lúc Đoan Phong ở bên này mật đàm với trưởng lão bổn môn thì ở một
bên khác, Thiên Hợp Thánh Chủ cũng đã gặp cao tầng của Bạch Tiên tông,
cũng là nói về chuyện kế hoạch muốn bắt tay hợp tác của Dương Ly tông.
Thái độ của Thiên Hợp Thánh Chủ cũng giống hệt như Đoan Phong.
Đều là tạm thời quan sát, đừng nên trêu vào Phi Tiên môn.
Điều này khiến cho chưởng môn của Dương Ly tông là Hư Dương Thánh Chủ
vô cùng phẫn nộ.
“Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông lại từ chối đề nghị hợp tác của chúng ta?”
“Đáng chết, bọn chúng lẽ nào không hiểu mục tiêu tiếp theo của Khương Thành
sẽ là bản thân mình hay sao?”
“Lại không tình nguyện tấn công chung với chúng ta?”
“Nếu đã như thế thì cũng đừng trách chúng ta!”
“Sau khi tiêu diệt Phi Tiên môn, tiếp theo sẽ là san bằng Thương Lan đại lục!”