Trong đó Thánh Chủ đỉnh phong chiếm hai trăm tám mốt người, còn lại hai
mươi bốn người là Thánh Tôn.
Nếu thật sự tính ra thì trong tứ châu, số lượng cao thủ ở ba châu không hề kém
gì Tiên Võ châu cả.
Chỉ có điều bọn họ không giống với Tiên Võ châu ban đầu, có hai Cổ Thánh tọa
trấn.
Sau khi đọc lướt qua những bản báo giá này một lượt, Thành ca suýt chút mừng
đến nở hoa.
Trong ba trăm lẻ năm phần báo giá này, chỉ riêng Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy thôi
đã có bốn hai phần rồi.
Tuy bây giờ hắn không dùng gì bảo vật này, nhưng tương lai có thể để lại cho
đệ tử Phi Tiên môn dưới trướng mà.
Còn những thứ khác như đan dược, tiên thảo, kì trân, thiên tài địa bảo lại càng
là con số không thể đếm, gần như toàn bộ gia sản của mấy Thánh Chủ đỉnh
phong và Thánh Tôn này đều bị móc sạch cả rồi.
Cũng hết cách, bọn họ quá thèm khát bị trí phụ này.
Chỉ cần có thể ngồi lên được thì thực lực tương lai còn có thể đột phá, muốn gì
mà không có chứ?
Vị trí phụ đặt trước mặt Khương Thành tổng cộng có 6 Hư Đế, 36 Hư Vương và
216 Hư Tướng.
Mấy vị trí này đương nhiên không thể bán hết một lần rồi, à không… chọn hết
chứ.
Tốt xấu gì cũng phải giữ lại mấy vị trí Hư Đế với mấy chục vị trí Hư Vương để
trống giao cho bản thân Thánh Hoàng từ từ tự mình sắp xếp chứ.
Thế là hắn kiềm nén sự không nỡ ấy, nước mắt lưng tròng bỏ đi 150 phần báo
giá thấp nhất.
Sau đó bắt đầ “phong quan” cho mấy người này.
“Chí Hải tông, Tật Lãng Thánh Chủ, Hư Tướng!”
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía một thanh niên
mặc áo bào lam.
Có người ngưỡng mộ vô cùng, lại có kẻ đố kị vô kể.
Còn những trưởng lão và đệ tử của Chí Hải tông thì lại như được trúng thưởng,
hoan hô như sấm.
“Ha ha, được chọn rồi! Chưởng môn của chúng ta được chọn rồi.”
“Chức Hư Tướng này cũng được quá rồi.”
“Chúc mừng chưởng môn, chúc mừng chưởng môn.”
Cái hàm của bản thân Tật Lãng cũng sắp cười phát rơi ra luôn rồi.
Hắn chỉ là một Thánh Chủ đỉnh phong, thực lực tổng thể của Chí Hải tông đến
cả top 300 của tứ châu còn chưa được nữa là.
Có thể có được vị trí Hư Tướng đã xem như là chuyện vui lớn rồi.
Hắn liền chạy bước nhỏ đến trước mặt Khương Thành.
“Đa tạ sự hậu ái của Khương chưởng môn.”
“n đức khâm điểm của ngươi, ta sẽ khắc ghi…”
Thành ca xua tay: “Được rồi được rồi, đừng có câu nệ quá.”
Hắn còn bận nữa mà, sau đó còn có một trăm năm mươi bốn vị trí còn chờ
tuyên bố nữa cơ.
Thành ca tiện tay biến ra một lệnh phù màu đỏ, rót vào chút tiên lực, giao cho
đối phương làm tín vật.
“Trở về chuẩn bị mấy thứ trong báo giá, phải hệt như thế không được ít hơn.”
“Khi nào giao ra rồi thì vị trí Hư Tướng sẽ được thành thật.”
Nghe thấy giọng điệu làm ăn buôn bán không hề che giấu này, mọi người đều tê
liệt cả.
Bọn họ đã đến mấy cái suối nguồn rồi, cũng đã thấy mấy cuộc thi thố lựa chọn
vị trí phụ, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phong cách này.
Thế là rất nhiều người lại nhịn không được mà nhìn sang Thánh Hoàng lần nữa.
Chúa tể đại nhân, thế này mà ngươi còn có thể ngồi yên không quản sao?
Vẻ mặt của Thánh Hoàng rất ổn định, vẫn duy trì dáng vẻ ngồi như tạc tưởng.
Còn Khương Thành thì đã bắt đầu gọi cái tên thứ hai.
“Thanh Quỷ tộc, Kỳ Hàn tộc trưởng, Hư Tướng.”
Lần này, mọi người không còn ngưỡng mộ hay đố kỵ nữa, mà là sự kinh ngạc
và đồng tình.
“Cái gì, tộc trưởng của chúng ta chỉ mới là Hư Tướng thôi?”
“Ngươi đùa à?”
“Nói về thực lực, tộc trưởng bọn ta là cấp bậc Thánh Tôn đấy.”
“Đừng nói là Hư Đế, hắn chi ít cũng nên là Hư Vương chứ.”
Trong sự bao vây của Thanh Quỷ tộc, một đám mây mù ẩn hiện ánh sáng vàng
phớt xanh bao trùm, bay đến thẳng trước mặt Khương Thành.
Đó chính là Kỳ Hàn tộc trưởng của Thanh Quỷ tộc.
Trong đám mây mù, một gương mặt mơ hồ xuất hiện, mang theo sự phẫn nộ sâu
sắc.
“Thanh Quỷ tộc bọn ta nói về thực lực thì phải ở trong hàng năm của Minh
Nguyệt châu này, ngươi không biết sao?”
Khương Thành lắc đầu.
“Thật sự ta không biết, rồi thì sao?”
Kỳ Hàn khẽ nhăn, rồi tức giận leenn.
“Ngươi như thế là sỉ nhục ta, cũng là nhằm vào cả Thanh Quỷ tộc này.”
Khương Thành suy nghĩ một chút, chuyện này có thể làm lớn lên đến vậy à?
“Vậy được thôi, nếu như ngươi không thỏa mãn với vị trí Hư Tướng này thì bây
giờ có thể rời đi, đừng có làm lỡ chuyện làm ăn của ta.”
“Ngươi! Đi chết đi!”
Kỳ Hư hoàn toàn nổi đóa lên rồi, cũng không bận tâm người đứng sau Khương
Thành là Thánh Hoàng, ngang nhiên công kích về phía hắn.
“Không…”
“Ngừng tay!”
Đám tiên nhân ở một bên hét lên, có người còn vì lấy lòng Khương Thành mà
chạy đến ngăn cản trước mặt.
Nhưng cũng không có ít người giữ thái độ vui mừng trên nỗi đau của người
khác.
Khương Thành nắm giữ vận mệnh của bọn họ, vừa rồi còn vả mặt bọn họ nữa,
thật ra bọn họ sớm đã ngứa mắt rồi.
Chỉ có điều bản thân không dám đắc tội mà thôi.
Bây giờ Kỳ Hàn ra tay, trong lòng bọn họ vui mừng khôn xiết.
Thêm dầu vào lúc loạn này để xử đẹp tiểu tử này, vậy sau đó vị trí phụ không
cần phải bỏ ra bất cứ cái giá nào nữa rồi.
Sự mong mỏi tốt đẹp này của bọn họ vốn không thể thực hiện được.
Kỳ Hàn vừa ra tay thì đã gặp phải sự đón đầu phản kích của Khương Thành rồi.
Do rất lâu rồi không chiến đấu, lại thêm vào việc không rõ đặc điểm của Thanh
Quỷ tộc, Thánh là vừa lên đã dùng hết toàn lực để tránh lật xe.
Nhân Quả kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, thánh giới nhân quả có cừng độ mạnh hơn cả
Thánh Tôn thoáng chốc bao trùm lên kẻ địch.
Đồng thời, bản thân hắn còn có thánh giới quy tắc vượt mấy lần Thánh Tôn
cũng hóa thành một cự kiếm phi ra.
Hồn lực có thánh giới gia trì, nguyên thuật nhất trọng phóng ra nhẹ như trở bàn
tay.
Theo đó còn có linh ý xung kích và Thái thượng hóa đạo.
Sau đó, thì không còn sau đó nữa.
Sau một tiếng vang lớn, tất cả mọi người đều tạm thời mất đi tầm nhìn.
Dù cho có là thần hồn cũng tạm thời không thể cảm nhận được bất cứ sự tồn tại
nào.
Khương Thành đã khống chế rất chuẩn xác sự công kích của bản thân rồi, chỉ
khóa chặt một mình Kỳ Hàn.
Nhưng thanh thế của một kích này quả thực quá lớn.
Mười mấy Thánh Chủ đỉnh phong ở gần Kỳ Hàn nhất ngã xuống ngay tại chỗ,
giống như lá bị gió cuốn đi.
Còn mấy Thánh Tôn khác cũng kinh ngạc lùi ra sau.
Về mười mấy cao thủ Thanh Quỷ tộc cùng xông qua với Kỳ Hàn thì cũng đã
theo luôn với tộc trưởng, hóa thành khói xanh nhạt nhòa, hoàn toàn biến khỏi
thế gian này.
Thời khắc này, Thánh Hoàng vốn không quản thế sự cũng nhịn không được mở
mắt ra, nhìn với vẻ kinh ngạc.
Còn bản thân đương sự là Khương Thành cũng rơi vào trầm tư.
Nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc là kiểu công kích nào đã giết chết đối thủ.
Dù sao thì dưới đủ loại công kích như đế khí lăng tiên, kiếm đạo, thánh giới,
nguyên thuật và linh ý, Kỳ Hàn đến cả chống lại một giây cũng không được, bị
hủy diệt ngay tại chỗ.
Sau khi bụi trần lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn vào cái hố lớn đó và hư
không bị rách tạm thời không thể vá lại, toàn bộ đều rơi vào trầm tư.
Kỳ Hàn là một Thánh Tôn đó.
Còn mười mấy cao thủ Thanh Quỷ tộc chết chung với hắn kia cũng đều là
Thánh Chủ đỉnh phong đấy.
Đội hình này đặt ở đâu cũng đều ghê gớm lắm.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, toàn bộ đều bị diệt rồi?
Tất cả mọi chuyện vừa rồi, chắc chắn không phải là ảo giác ư?
Trước đó bọn họ còn khinh thường Khương Thành, nghe theo “quy tắc trò chơi”
đó cũng chỉ vì nể Thánh Chủ thôi.
Dù rõ ràng cảm nhận được khí tức Thánh Tôn của hắn, rất nhiều người còn
không xem thực lực hắn ra gì.
Thánh Tôn ở hiện trường có hai ba mươi người, ai chả là Thánh Tôn chứ?
Dựa vào đâu mà bọn ta phải phục ngươi?
Còn bây giờ, bọn họ thật sự đã phục rồi.