Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc đi quá lẽ thường này, ngay cả Thành ca cũng được mở mang tầm mắt.

“Chuyện này mà cũng có thể làm được sao?”

Thu lại toàn bộ huyền văn của hai người họ vào trong tay, A Linh còn không

quên phổ cập cho hắn một chút.

“Căn cơ của bọn họ chính là do ta tạo nên, huyền văn là do chính ta ban tặng,

đương nhiên là có thể thu hồi rồi.”

Tất cả tộc nhân Huyền tộc đang có mặt tại đó cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Hai Vị diện chi tử Ôn Trì và Lịch Đường này ban đầu đã xác định là phế vật rồi.

Bọn họ thậm chí còn không thể tham gia nghi thức giáng linh.

Sở dĩ bọn họ đột nhiên trở thành tuyệt thế thiên tài, tất cả đều là do thần Huyền

tộc mượn lực căn nguyên Huyền giới miễn cưỡng ban tặng.

Nếu đổi lại là những tộc nhân Huyền tộc khác tự luyện ra huyền văn của riêng

mình, A Linh tất nhiên sẽ không thể cướp đoạt lại được.

Nhưng huyền văn của hai người bọn họ vốn dĩ là do nàng ấy ban cho, nên muốn

thu hồi lại cũng không khó.

Trừ phi hai người bọn họ cũng thông qua ba mươi ba kiếp Luyện Văn tháp,

huyền văn hoàn toàn hợp nhất với cơ thể, thì mới thật sự trở thành cái thuộc về

họ.

Đến lúc đó, bọn họ mới được xem là có tư cách thoát ra khỏi Huyền giới.

Còn Khương Thành cuối cũng cũng đã hiểu, tại sao căn nguyên Huyền giới lại

chọn hai người này làm vị diện chi tử rồi.

Không phải là thiên phú của họ cao bao nhiêu, khí vận mạnh bao nhiêu.

Mà là phế vật thì chẳng có gì cả, như vậy sẽ dễ dàng khống chế mà thôi.

Căn cơ của phế vật không thuộc về riêng bọn họ.

Nếu như tương lai trở thành bộ dạng giống như Chung Thác phản bội căn

nguyên Huyền giới, vậy thì chỉ cần rút hết căn cơ, lâu đài trên cát đẹp đẽ đến

mấy cũng sẽ bị sụp đổ.

Xem ra, căn nguyên Huyền giới và A Linh đều rút ra được bài học của năm đó.

Ôn Trì và Lịch Đường tuy không hoàn toàn biến thành phế nhân, nhưng cũng

gần như là vậy rồi.

Tu luyện và cảm ngộ nhiều năm vẫn còn, Huyền Linh cũng là của riêng bọn họ.

Nhưng toàn bộ huyền văn đột nhiên đều mất đi, khiến thế giới bên trong cơ thể

của hai người bọn họ lập tức mất cân bằng, lúc này sớm đã thay đổi kịch liệt.

Đến bước này, hai người bọn họ liền dập đầu như xay tỏi.

“Bọn ta sai rồi!”

“Cầu xin ngươi đừng trừng phạt bọn ta…”

“Nhiều năm qua, bọn ta đều vì Tiểu Huyền giới mà vào sinh ra tử, chống lại kẻ

địch bên ngoài, cũng có công lao to lớn mà!”

“Chỉ là cái ước định nhỏ nhặt không hại đến ai, ngươi hà tất phải ra tay tàn nhẫn

như vậy…”

A Linh không có biểu cảm gì, hoàn toàn không bị lung lay.

Nếu như là ước định với những người khác, nàng đương nhiên không rảnh mà

ra mặt can thiệp.

Nhưng đây là ước định có liên quan đến Khương Thành.

Thì lại là chuyện khác rồi.

Chuyện này nàng nhất định phải giúp đỡ.

Càng huống hồ vừa nãy Khương Thành đã nói với Thu Vũ Tuyền rằng “ngươi

làm thay ta”, A Linh đã hiểu lầm rằng hắn đang ám hiệu cho nàng ra mặt giúp

hắn.

“Các ngươi đắc tội Khương Thành chính là đắc tội với ta.”

“Nếu có được sự đồng ý của hắn, thì ta có thể xem xét công lao ngày trước của

các ngươi mà bỏ qua.”

“Còn nếu hắn không đồng ý, vậy thì các ngươi cứ yên tâm mà luân hồi đi.”

Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt tại đó đều cảm thấy ớn lạnh.

Vốn dĩ còn tưởng Huyền thần thật sự là người làm chứng, đứng ra bảo vệ tính

công bằng của ước định.

Nhưng bây giờ vừa nghe đã biết đây đâu chỉ đơn giản là một trò đùa trẻ con.

Cái gọi là ước định, thật ra không quan trọng.

Huyền thần chỉ là nhân cơ hội này ra mặt củng cố địa vị cho Khương Thành mà

thôi.

Thể diện này có phải quá lớn rồi không?

Huyền thần khâm định!

Ánh mắt của tất cả cao thủ Huyền tộc đang có mặt tại đó lại một lần nữa thay

đổi khi nhìn Khương hiền giả.

Nghiễm nhiên đã xem hắn là người phát ngôn của Huyền thần, vô cùng tôn

kính.

Hai vị thần tử hồn bay phách lạc giống như đã bị rút hết sức lực cuối cùng.

Đột nhiên, Ôn Trì một mình trượt đến quỳ trước mặt Khương Thành.

“Gia gia, ta sai rồi, xin hãy tha cho ta.”

“Ta bằng lòng kêu gia gia rồi!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dập đầu beng beng xuống đất rồi.

Dập đến nỗi đá trên mặt đất bay tung tóe.

“Cầu xin ngươi bảo Huyền thần khai ân, tha cho đứa cháu ngoan này!”

Lịch Đường ở bên kia ban đầu trợn tròn hai mắt nhưng ngay sau đó cũng bắt

chước làm theo, trượt đến quỳ trước mặt Thu Vũ Tuyền.

“Bà nội, ngươi nhất định không hy vọng cháu gái của mình bị phế đúng chứ.”

“Sau này ta nhất định sẽ đi theo hầu hạ cho bà nội mà không dám nửa lời oán

trách, bọn ta đã phục rồi…”

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà giật giật khóe mắt.

Đến… đến mức này luôn sao?

“Đừng mà!”

Thành ca cố tình bước sang một bên với vẻ mặt hoảng sợ.

“Thực lực của ta yếu kém, sao có thể xứng làm gia gia của hai vị thần tử các

ngươi chứ?”

Ôn Trì bây giờ chỉ muốn khôi phục lại thực lực, gọi một tiếng gia gia nhỏ nhặt,

không ảnh hưởng đến ai này chẳng đáng là gì cả.

Huống hồ người này là do Huyền thần khâm định, kêu hắn ta bằng gia gia cũng

không phải không thể chấp nhận được.

Nhìn thấy Thành ca né tránh, hắn liền vội vã ôm lấy chân của Thành ca.

“Ngươi xứng, rất xứng là đằng khác!”

Lịch Đường ở bên kia cũng ôm chân của Thu Vũ Tuyền, khóc la inh ỏi.

“Bà nội, cầu xin ngươi nói giúp một câu!”

“Lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn cháu gái của mình chết ngay trước mặt sao?”

Thu Vũ Tuyền lần đầu mới gặp phải trường hợp kỳ lạ như vậy, nàng hoàn toàn

không biết phải làm thế nào.

Nàng từ trước đến nay đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, không muốn thu nhận

cháu gái gì cả.

Nàng ấy trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện tu luyện, căn bản không có tâm trí

thừa nhận chuyện này, chỉ cảm thấy rất phiền phức.

Chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Khương Thành.

“Muốn giết hay tha thì mau quyết định đi, ta không rảnh mà ở đây dây dưa.”

Cái mớ hỗn loạn này là do ngươi bày ra, bây giờ ngươi phải có trách nhiệm thu

dọn!

Khương Thành ban đầu cũng chưa biết sẽ xử trí hai người này như thế nào.

Nhưng khi nhìn thấy nàng ấy đau đầu như vậy, ý nghĩ xấu lại bắt đầu hiện ra.

Thu Vũ Tuyền à Thu Vũ Tuyền, không phải từ trước đến nay ngươi đều kiêu

ngạo và tự do như vậy sao, thế thì ta sẽ nhét cho ngươi một món đồ trang sức

đeo bám ngươi cả đời.

Khiến ngươi sau này muốn đi đâu cũng phải mang theo tên kẹo dẻo dính người

này, cho ngươi phiền chết luôn!”

Nghĩ đến đây, hắn liền đảo mắt, cố ý đáp lại: “Vừa rồi không phải các ngươi

kiên quyết không chịu kêu sao?”

“Ta không muốn cưỡng ép các ngươi, dưa hái xanh thì không ngọt.”

“Các ngươi vẫn là giữ lại chủ tâm ban đầu của mình đi…”

Ôn Trì lập tức ngắt lời hắn: “Chủ tâm ban đầu của bọn ta chính là trở thành

cháu trai của ngươi”

Lịch Đường cũng liên tục hùa theo: “Đúng đúng đúng, bọn ta rất bằng lòng!”

“Cầu còn không được nữa là!”

“Được làm cháu gái của ngươi chính là vinh hạnh của ta!”

“Nếu như không thể như ý nguyện, bọn ta thật sự sẽ hối tiếc cả đời…”

Cho dù với tri thức của Thành ca cũng nhịn không được mà nhếch môi.

Hai người các ngươi và hai vị thần tử vênh váo trước đây thật sự là cùng một

người sao?

Không phải bị người khác nhập rồi đấy chứ?

“Nếu các ngươi đã tha thiết cầu xin như vậy, thế thì ta cũng không thể từ chối.”

Nghe thấy hắn cuối cùng cũng chịu bỏ qua, hai người kia hết sức vui mừng.

Vội vàng dập đầu một lần nữa.

“Đa tạ gia gia khai ân!”

“Đừng vội, ta vẫn chưa nói xong mà.”

Khương Thành xua tay, nhìn Lịch Đường đang quỳ trước mặt Thu Vũ Tuyền.

“Sau này ngươi phải hậu hạ thật tốt bà nội của ngươi, không được lười biếng

đâu đấy!”

“Nếu ta phát hiện ngươi không ở cạnh nàng ấy, không chịu tận tâm tận lực, thì

đừng trách sao ta không khách khí!”

Lịch Đường không hề để tâm đến sự không khách khí của hắn.

Trong lòng của nàng ta, Khương Thành vẫn là một Huyền Thánh bát trọng thực

lực không bằng mình.

Nhưng nếu là sự không khách khí của A Linh thì nàng ta lại không dám không

để tâm.

Do đó nàng ta liền nhanh chóng lớn tiếng đáp lại.

“Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ theo sát hầu hạ cho bà nội, một bước cũng không

rời, không bao giờ dám quên!”

Thu Vũ Tuyền như chết lặng.

Đây là chuyện quái quỷ gì thế?

Nàng phẫn nộ chạy đến trước mặt Khương Thành, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi

muốn làm cái gì vậy? Điên rồi sao, ngươi cố tình phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK