thường.
Nhưng đối với Khương chưởng môn, đám đệ tử đã có đầy đủ lực miễn dịch từ
trước, hắn làm ra kỳ tích gì cũng đều bình thường.
Bọn họ chỉ lo lắng quy tắc không đủ, không tới lượt mình.
Khương Thành trông thấy dáng vẻ lo nghĩ vớ vẩn của bọn họ, trong lòng hắn
thầm buồn cười.
Chẳng lẽ việc ca sở hữu ba nghìn huyền văn cũng phải chủ động nói ra sao?
“Yên tâm đi, ai cũng có phần.”
“Lâm Ninh ngươi lại đây trước!”
Ninh muội được điểm danh đầu tiên mừng khấp khởi gật đầu.
Sau đó, nàng còn liếc nhìn Kỷ Linh Hàm và Ấn Tuyết Nhi với vẻ hơi khiêu
khích.
Vẻ mặt Kỷ Linh Hàm tỏ ra đồng tình.
Tỷ trói buộc huyền văn sớm hơn ngươi hết tám mươi tỷ năm rồi được chứ, hơn
nữa người đầu tiên trói buộc thật sự là Thương Long nữ đế đó, cũng không đến
lượt ngươi.
Còn Ấn Tuyết Nhi thì có hơi phát cuồng.
Nàng chỉ đành không ngừng dùng ánh mắt đột kích Khương chưởng môn.
Ngoài mặt Thành ca làm bộ như không hề thấy gì, thực tế thì đau lòng nhức óc.
Tại sao việc này các ngươi cũng muốn tranh giành trước sau?
Ca không phải vẫn luôn dạy dỗ các ngươi phải tương thân tương ái nhường nhịn
lẫn nhau sao?
Hắn bấm huyền văn ám ra, mọi người lập tức cảm nhận được khí tức quy tắc
ám mãnh liệt.
“Chà!”
Đám đệ tử liền bắt đầu thán phục.
“Đây quả thật khác với căn nguyên, nhưng cũng tuyệt đối không phải quy tắc
thông thường.”
“Hết sức thuần tuý, vượt ra khỏi lực quy tắc bình thường.”
Bọn họ vốn chỉ dự tính nịnh nọt theo thói quen, cổ vũ cho Khương chưởng
môn.
Nhưng sau khi cảm nhận tỉ mỉ thì lại thật sự mở mang tầm mắt.
Thậm chí bị kinh ngạc đến nỗi lần nữa đổi mới nhận biết.
“Không thể tưởng tượng nổi, cho ta một cảm giác như quy tắc ám thật sự phát
nguồn từ đây!”
“Đúng vậy, quy tắc của chúng ta là nước không nguồn, hình như quy tắc của
Khương chưởng môn là có căn bản!”
“Không lẽ đây chính là nguyên nhân quy tắc của hắn có thể trói buộc?”
“Sao làm được điều này vậy?”
Lâm Ninh cảm nhận được sự triệu hoán của huyền văn ám đối với mình.
Nói thật, huyền văn này là thập tam trọng, còn không cao bằng trình độ cảm
ngộ quy tắc ám cấp bậc Đạo Thánh của chính nàng.
Tuy nhiên bên trong đó chứa đựng quá nhiều bí ẩn hoàn toàn mới mà nàng chưa
từng đề cập tới.
Hơn nữa, cũng như lời nói của những đệ tử khác, huyền văn ám này có căn
nguyên.
Một khi khai thông trói buộc sẽ mang đến sự biến đổi cực lớn cho nàng.
Nàng vừa muốn thò tay ra để tiếp xúc huyền văn kia.
Bỗng nhiên Khương Thành lại thu huyền văn trở về.
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc không hiểu chuyện gì của Lâm Ninh và mọi người
xung quanh, hắn cười híp mắt lắc đầu.
“Đột nhiên ta có một ít cảm ngộ hoàn toàn mới với quy tắc ám, định đột phá
ngay hiện trường.”
Hắn chủ yếu nghĩ đến, huyền văn này mới thập tam trọng.
Thành ca không thể nào đảm bảo trói buộc huyền văn thập tứ trọng cho mỗi
người, nhưng suy cho cùng thì Lâm Ninh không giống.
Dù sao nàng cũng là Đạo Thánh.
Lần trước trói buộc huyền văn huỷ diệt cho Đoạn Hà cũng đã thập tứ trọng, chỉ
cho nàng một cái thập tam trọng khó tránh có phần không thể nào nói nỗi.
Chi bằng nâng cấp ngay và luôn.
Hắn nói một cách đương nhiên, đơn giản giống như để ta uống ngụm nước
trước.
Nhưng lọt vào trong tai những người khác thì đó chính là vô cùng không tuân
theo chuẩn mực.
Đột nhiên lại có một ít cảm ngộ?
Còn có chuyện như vậy?
Cảm ngộ quy tắc tới một cách dễ dàng đến thế sao?
Vẫn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, thì Khương Thành đã tốn hết mười hai triệu
điểm tiên nguyên nâng cấp huyền văn ám từ thập tam trọng lên thập tứ trọng.
Đến lúc này, hắn đã sở hữu căn nguyên đồ đằng thứ chín.
Sau đó hắn lần nữa thả huyền văn này ra ngoài.
“Trời đất!”
“Đây…”
Cho dù là đệ tử Phi Tiên Môn trông mong cực cao với hắn, nhưng chợt trông
thấy huyền văn ám từ cấp bậc Đạo tôn nâng cao tới cấp bậc Đạo Thánh thì vẫn
suýt nữa bị chấn động đến nỗi té cứt té đái.
“Điều này làm sao có thể?”
Tròng mắt của Mạc Trần vẫn luôn ở bên cạnh vuốt râu tỏ ra vẻ cao nhân cũng
suýt nữa rớt mất.
“Đây mới bao lâu chứ, một quy tắc hệ ám bỗng nâng lên hết một cấp độ lớn!”
“Trên đời còn có chuyện như vậy?”
“Hoang đường quá đấy chứ?”
Nếu không phải đích thân cảm nhận, tận mắt quan sát, e rằng bọn họ sẽ cảm
thấy chỉ số thông minh của mình đã bị đè xuống ma sát trên mặt đất.
Các đệ tử xôn xao bày tỏ sự tự tin của mình gặp phải đả kích nghiêm trọng.
“Giác ngộ cũng không có kiểu giác ngộ như thế mà!”
“Đúng vậy, cho dù xối nước lên đỉnh đầu cũng phải nói đạo lý chứ…”
“Đây khiến bọn ta làm sao chịu nổi?”
“Đả kích người ta quá đi.”
“Nếu người này không phải Khương chưởng môn, e rằng lòng cầu đạo của ta
cũng sắp trở nên không được ổn định.”
Phản ứng của bọn họ khiến Thành ca rất hài lòng.
Đợt này xem như không phải tâng bốc để ứng phó sự việc rồi.
Cưng à, thành thật thờ giá trị thanh danh lên cho ta!
Quá trình Lâm Ninh trói buộc huyền văn rất thuận lợi, cơ bản gần giống như
Đoạn Hà.
Sau khi kết thúc trói buộc, thanh tiến độ huyền văn ám của Thành ca nâng cao
tới năm mươi tám phần trăm.
Mà sau khi căn nguyên ám đồ đằng của Lâm Ninh thả ra ngoài thì trực tiếp lớn
hơn cả một vòng.
Cường độ thoang thoảng hơn hẳn cực hạn của Đạo Thánh.
Trong thực chiến, một trụ căn nguyên đồ đằng như vậy có thể nhẹ nhõm áp chế
hai trụ căn nguyên khổng lồ của đối phương.
Nội bộ căn nguyên ám của nàng cũng xuất hiện một lăng tinh trong suốt tương
tự Kỷ Linh Hàm.
Dù là nàng hay là Hàm muội đều cho rằng đây là do Thành ca cố tình thiết lập,
cho nên cũng không hỏi nhiều.
Lại không biết rằng, bản thân Khương chưởng môn cũng đang buồn bực.
Rốt cuộc thứ đó là gì?
Mấy người khác nhìn thấy thu hoạch to lớn của Lâm Ninh đều không căng nổi
nữa.
“Khương chưởng môn, cũng làm một bộ cho ta đi!”
“Ta ta ta, người tiếp theo nên tới lượt ta nhỉ?”
“Ta nhập môn chỉ sau Lâm sư tỷ, kế tiếp chắc chắn phải là ta.”
“Ngươi đi qua một bên, đệ tử đời hai bọn ta cũng chưa đến lượt mà.”
Thành ca bị vây quanh tới mức nước không ngấm qua được, cũng không lựa
chọn mấy đệ tử khác.
Mà là dời ánh mắt sang phía Mạc Trần và Chung Ly Khuyết.
Mạc Trần là sư phụ của Lâm Ninh, huống chi còn là trưởng lão đầu tiên của Phi
Tiên Môn lúc sớm.
Còn Chung Ly Khuyết từng đi chân giới băng cùng Kỷ Linh Hàm, năm xưa khi
Thành ca trói buộc huyền văn cho Kỷ Linh Hàm, thật ra Chung Ly Khuyết ở
ngay hiện trường.
Chẳng qua khi đó cấp bậc huyền văn của Thành ca cũng không cao, vẫn chưa
dự tính phổ cập toàn diện cho tất cả đệ tử.
“Mạc tiên nhân, Chung Ly lão đệ!”
Thành ca xô những người khác ra hai bên, đi đến trước mặt hai người.
“Hệ ám và hệ băng đã cho Tiểu Ninh Tiểu Hàm. Nếu hai người muốn trói buộc,
chỉ đành đổi quy tắc.”
Trên mặt hắn lộ ra một ít ray rứt hiếm có.
“Xem như thiệt thòi các ngươi rồi.”
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn ưu tiên hai người này trước.
Rõ ràng đều là Đạo Thánh, lại nhường lối vì hai nữ nhân.
Không còn cách nào khác, rất nhiều quy tắc hấp dẫn, người tu luyện vốn thì
nhiều.
Vì đền bù bọn họ, Thành ca quyết định mặc cho bọn họ chọn cái nào, đều sẽ
nâng hai môn quy tắc kia lên tới cấp độ Đạo Thánh ngay tại chỗ.
Chợt Mạc Trần và Chung Ly Khuyết cảm động tới mức ào ạt.
“Khương chưởng môn, ngươi đúng là nặng lời rồi, lão hủ có được một phần, đã
cảm kích đến mức rơi nước mắt.”
“Đúng thế, đây vốn là ngươi đang giúp đỡ dìu dắt bọn ta, sao lại thiệt thòi?”
Khương Thành mỉm cười.
“Vậy hai ngươi mỗi người chọn một môn quy tắc đi.”
Khi bản thân hắn nói ra câu này, cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Sao cảm thấy hiện nay mình cứ như phân phong tiên vị trong truyền thuyết vậy?
Chung Ly Khuyết chủ tu hệ băng cân nhắc một hồi, cuối cùng ánh mắt trở nên
kiên định.
“Ta quyết định lựa chọn quy tắc hàn.”