Đám người như bầy ong vỡ tổ, hoảng loạn chạy trối chết ra tứ phía.
Một vở hài kịch do các đệ tử Xích âm Cung làm trò cũng vì thế mà được hạ
màn.
“Ha ha, Khương đạo hữu, mời đi bên này.” Khúc Tâm tôn giả cố tỏ vẻ vui cười,
tiếp tục dẫn đường cho Khương Thành.
Hắn vờ như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Thế nhưng, Thành ca không hề thoải mái.
Khi nãy hắn quả thật muốn giết chết đám đệ tử đó.
Chẳng qua là vì bên cạnh có Đế Cảnh cửu trọng can ngăn, cho nên dù tinh thần
bị công kích nhưng hắn cũng không tiện hành động.
Chuyện này thật sự khiến hắn rất khó chịu.
Ý gì đây, giải tán là xong sao?
Mấy lời mắng chửi ta vừa rồi coi như xóa sạch hả?
Do đó, hắn trực tiếp xoay người, quay đầu bay ra ngoài sơn môn.
Khúc Tâm tôn giả vội vàng đuổi theo: “Khương đạo hữu, chuyện này… Ngươi
đã tới rồi, sao lại trở về vậy chứ?”
Thành ca quay người lại, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá tài nghệ
diễn xuất của người kia.
“Ta thấy đệ tử của các ngươi không chào đón ta, quên đi, ta chẳng thèm làm
một vị khách không mời khiến người ta khó chịu đâu, cáo từ!”
Khúc Tâm tôn giả trở nên sốt ruột.
Nếu ngươi đi rồi, vậy thì chẳng phải đại kế tranh đoạt Thiên Đạo sẽ bị bỏ dở
sao?
“Khương đạo hữu thật là biết nói đùa, sao ngươi có thể là một vị khách không
mời?”
Hắn cố ý nói giọng bâng quơ: “Vừa rồi những đệ tử đó thật là không hiểu
chuyện, ngươi đường đường là chủ của Băng giới, cần gì phải so đo với bọn họ
chứ?”
Chỉ là lời ngoài miệng, còn lòng dạ ngươi thì lại không đủ chân thành!
Hắn đi nước cờ này để phản công, nếu đổi lại là người khác thì quả thật đã phải
câm nín không thể trả lời.
Nhưng tiếc rằng hắn lại đụng tới Thành ca, người ra bài không theo qui tắc
thông thường.
“Nói rất đúng!”
Thành ca còn chủ động vỗ tay.
Sau đó sắc mặt hắn chợt trầm xuống.
“Hóa ra ngươi vẫn còn biết ta là chủ của Băng giới?”
Khúc Tâm tôn giả thoáng suy ngẫm, mình đã nói sai cái gì sao?
Tại sao đột nhiên hắn lại tỏ vẻ muốn gây khó dễ như thế.
“Khương chưởng môn nói vậy là có ý gì? Thân phận chủ Băng giới của ngươi,
bây giờ ai ai cũng đều biết cả!”
“Thế à? Nếu đã vậy thì những người tiếp đón ta đâu?”
Thành ca lạnh mặt, tỏ vẻ không vui.
“Ta đường đường là chủ của Băng giới, giá lâm đến tiểu tông môn này của các
ngươi để thực hiện cuộc gặp gỡ thân tình.”
“Nói các ngươi được “vua đến nhà dân” cũng chẳng phải nói quá, đáng lẽ nên
có một nghi thức nghênh đón long trọng mới đúng?”
“Vậy mà các ngươi lại làm gì đây?”
Hắn nhìn bầu không khí im ắng bên ngoài sơn môn: “Còn cố ý để mọi người lui
đi nữa?”
“Thế nào, ta muốn vào trong còn phải lén lút hả?”
“Đây là đạo đãi khách của Xích âm Cung các ngươi sao? Ta thấy bất kì một tiểu
tông môn nào của Hạ giới cũng đều chuyên nghiệp hơn các ngươi!”
Chuyên nghiệp tổ cha nhà ngươi!
Khúc Tâm tôn giả hận không thể chém thẳng xuống một nhát kiếm.
Ngươi giết nhiều người của bọn ta như vậy, trên dưới toàn phái đều hận không
thể lột da róc xương nhà ngươi, ở đó mà còn nghi thức nghênh đón?
Nói cách khác, ngươi cần phải tự biết điều đi chứ?
“Khương đạo hữu cứ đùa, nào đi thôi, mời mời mời…”
“Mời cái gì mà mời, nếu Thiên tôn các ngươi không tự ra nghênh đón, những đệ
tử khác không rẽ lối hoan nghênh, vậy thì ta cũng sẽ không đi vào.”
Nếu không phải vừa rồi Xích âm Cung cố ý dung túng cho đệ tử gây náo loạn
thì Khương Thành thật sự cũng lười phải tra xét đến vấn đề này.
Nhưng hiện tại thì…
Dù sao Khương Thành cũng vốn là người thích phô trương để ý, cho nên hắn
cũng hết sức cố chấp.
“Chủ của Băng giới cũng cần phải có quy cách riêng của chủ Băng giới!”
“Thân là chủ Băng giới, ta không thể khiến Băng giới hổ thẹn!”
Thấy hắn thật sự muốn đùa đến cùng, Khúc Tâm tôn giả cũng cực kì đau đầu.
Hắn lại vội ngăn Khương Thành lại, sau đó nhanh chóng đi vào nội tông thông
báo.
Đám người Diệt Dương Thiên tôn ngồi bên trong chẳng cần đợi người đến đưa
tin, họ sớm đã nhìn thấy sự việc đang xảy ra bên ngoài.
Một nhóm hộ pháp cao tầng và các trưởng lão suýt chút nữa tức đến sặc máu.
“Hắn còn mặt mũi không vậy?”
“Ta mà đi đón tiếp cái đồ ma đầu nhà hắn, đúng là thứ đáng chết!”
“Tên này có phải muốn tìm đến chết không hả?”
“Hắn cho rằng hắn là ai, lại còn dám đòi chúng ta đích thân nghênh đón?”
“Thiên tôn, cứ giết hắn luôn đi!”
“Đúng thế, dù sao hắn cũng đã tới rồi, giết hắn là xong hết mọi chuyện!”
Diệt Dương Thiên tôn khẽ lắc đầu.
“Chung quy vẫn là Thiên Đạo quan trọng hơn mọi thứ!”
“Hiện giờ hai nghìn chín trăm chín mươi sáu chân giới khác còn chưa đến, nếu
chờ tới khi bọn họ đến rồi, vậy thì cơ hội để chúng ta đắc thủ sẽ cực kỳ nhỏ.”
“Trời cho cơ hội tốt, ta không thể bỏ lỡ.”
Chỉ cần khống chế được Thiên Đạo, chuyện gì trong tương lai cũng đều suôn
sẻ, muốn giết ai thì cứ giết.
“Việc nhỏ mà còn không nhịn được thì sẽ phá hư việc lớn!”
“Nhưng mà…”
Chư vị hộ pháp và các vị trưởng lão xung quanh vẫn tỏ vẻ không thể chấp nhận.
“Dù sao hắn cũng là kẻ thù giết chết nhiều người của chúng ta, âm thầm mời
vào còn coi được.”
“Chứ mà gióng trống khua chiêng, đi ra nghênh đón thì chúng ta còn ra thể
thống gì nữa?”
“Chuyện này mà được truyền ra ngoài, Xích âm Cung chúng ta sẽ trở thành trò
cười mất…”
“Đệ tử tông môn e là cũng sẽ có khúc mắc.”
Hậu quả của vấn đề này, làm sao Diệt Dương Thiên tôn không thể lường trước.
Hôm nay hắn còn cố ý cho các đệ tử gác núi lui xuống, chỉ lặng lẽ hành sự.
Chẳng qua vẫn là câu nói kia, Thiên Đạo quan trọng hơn mọi thứ.
Chuyện trước mắt là phải khống chế được Thiên Đạo, tất cả những chuyện khác
đều phải tạm gác qua.
“Dặn dò chúng đệ tử!”
“Theo ta ra ngoài nghênh đón!”
Hắn hô lên, trong giọng nói dường như còn mang theo phần sát ý.
Mà sau khi mệnh lệnh của hắn được truyền xuống, toàn bộ Xích âm Cung đều
đồng loạt ồ lên.
Đặc biệt là đám đệ tử đã từng chặn Thành ca lại mà chửi bớt trước đó, lại càng
nghe như sét đánh ngang tai.
“Cái gì?”
“Thế mà lại muốn chúng ta xếp hàng nghênh đón hắn sao?”
“Đùa kiểu gì vậy?”
“Không giết hắn là tốt lắm rồi, ở đó mà còn nghênh đón hắn, dựa vào cái gì?”
Vừa rồi bọn họ còn chỉ thẳng mặt mắng nhiếc Thành ca.
Vậy mà chỉ mới qua một hồi, bọn họ lại phải chạy đến dàn cảnh cầm bảng hiệu
hô hào hoan nghênh hoan nghênh sao?
Việc này chẳng khác nào kêu bọn họ tự vả?
Hoàn toàn như vả bốp bốp vào mặt bọn họ mà.
Ai mà chấp nhận nổi chuyện này.
“Bọn ta không đi!”
“Đúng vậy, bọn ta kiên quyết không đi, ai muốn thì tự mà đi!”
“Người này tàn sát cao tầng của phái ta, chính là kẻ thù của ta, làm sao bọn ta
có thể nịnh nọt kẻ thù như thế?”
“Phải, chắc chắn cao tầng đã bị người này bắt giết…”
“Làm càn!”
Sắc mặt của vị trưởng lão truyền lệnh tái mét.
Bọn họ cũng đâu muốn như vậy, nhưng mà…
“Đây là mệnh lệnh của Thiên tôn, ai dám cãi lời?”
“Người nào làm trái mệnh lệnh, coi như là kẻ phản bội tông môn!”
Những lời này vừa nói ra, tất cả các đệ tử đều tá hỏa.
Môn quy của Xích âm Cung vô cùng nghiêm ngặt, người bị kết tội phản bội
tông môn sẽ chịu hình phạt phế bỏ tu vi.
Ở chốn chân giới này, người bị phế bỏ tu vi tương đương với phải chịu án tử
hình.
Sự phẫn nộ trong lòng chúng đệ tử phút chốc đều bị đè nén.
Lúc trước, người bảo nhóm bọn ta đi mắng Khương Thành chính là các ngươi,
bây giờ, người muốn bọn ta đi nghênh đón Khương Thành cũng vẫn là các
ngươi.
Bọn ta không cần mặt mũi sao?
Bọn họ cũng chỉ đành thầm nghĩ như vậy.
Tông môn cũng được xem là nơi có thực lực, Thiên tôn lên tiếng, ai dám khước
từ?
Vì thế, gần mười lăm phút sau, toàn bộ bầu không khí trong Xích âm Cung đã
thay đổi.
Tiếng chiêng trống vang trời, những lá cờ đủ màu bay phấp phới, các loại chân
khí và trận pháp đặc hiệu được bài trí khắp nơi, khiến không gian vô cùng náo
nhiệt.
Trên bầu trời sắc màu rực rỡ, chim chóc thú vật đua nhau khoe sắc.
Diệt Dương Thiên tôn dẫn theo một nhóm hộ pháp và các trưởng lão Đế Cảnh
bát trọng ra cửa nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Thành ca, tất cả bọn họ đều nở mặt tươi cười, nhiệt tình chào
đón.
“Chủ của Băng giới đã đến rồi, thật là khiến Xích âm Cung bọn ta như được
“vua đến nhà dân”!”
“Mời vào trong, mời vào trong!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ như không hề hay biết màn trò hề trước đó.