có hành động gì.
Phi Tiên Môn tiêu diệt những tông môn khác không là gì cả.
Mấu chốt là còn đã tiêu diệt một Đồng Kiêu Đạo Thánh có Thượng Đàm lệnh.
Đặc biệt hắn còn nghe nói trước đó Đồng Kiêu Đạo Thánh đã nghiêng về Tịnh
Trúc Tiên Phủ, coi như là người của bên kia.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là Tiên Phủ và Trúc Tiên cung bên kia không có
chút động tĩnh nào.
Không hề có ý muốn hỏi tội.
Càng không có điều binh khiển tướng ồ ạt xâm phạm Phi Tiên Môn bên này.
“Lẽ nào bon họ có cao nhân chỉ điểm, biết được ca là nhân vật chính không thể
chọc?”
Thành ca vô cùng buồn bực, lại có hơi tiếc nuối.
Mấy ngày này nghe nói đại danh của mình không hề được ngoại giới truyền bá,
hắn liền trông mong Tiên Phủ bên đó có thể làm ra chút động tĩnh, để khiến
thanh kinh nghiệm của mình lại tăng lên một chút.
Có điều, bảy ngày sau, Phi Tiên Môn đã đợi được một mệnh lệnh đến từ Trúc
Tiên cung.
“Phi Tiên Môn lập tức lên đường, tiến về phía Ma Hành tinh hà, chống lại sự
xâm phạm của Thiên Cung.”
“Nhiệm vụ: Thu phục Ma Hành tinh hà, hoặc chém giết hai tên Đao Thánh trở
lên!”
Mệnh lệnh là lấy hình thức Đế phù đặc biệt, trực tiếp truyền tống đến Phi Tiên
Môn bên này.
Mà phía trên Đế phù, còn có ấn giám của Trúc Tiên cung.
Có điều sau khi Khương chưởng môn nhìn thấy, đã trực tiếp vứt ở một bên.
“Cái thứ gì đây, chưa gặp mặt bao giờ mà cũng dám ra lệnh cho ta?”
Kỷ Linh Hàm cười khổ nhận lấy Đế phù, lắc đầu.
“Mặc dù độ khó của nhiệm vụ vô lí, nhưng xuất chinh ngược lại cũng là chuyện
thuộc bổn phận của Phi Tiên Môn chúng ta.”
“Nói thế nào?”
Mạc Trần ở một bên giải thích: “Cuộc chiến tranh giữa Đạo Tuyệt Chi Địa và
Thiên Cung đến nay cũng chưa lắng lại, thực ra mỗi ngày tiền tuyến đều vượt
qua trong chiến đấu giằng co lặp đi lặp lại.”
“Khiếu Mang vực cũng không ngoại lệ.”
“Mặc dù chỉ có phía tây bắc tiếp xúc với một góc của chủ tinh đại trận của
Thiên Cung bên kia, nhưng chiến sự chưa từng lắng lại.”
“Một khi Khiêu Mang vực bị Thiên Cung đánh hạ, vậy chúng ta cũng không thể
không đổi một sơn môn rồi.”
Khương Thành đã nghe ra ý của hắn.
Chống lại Thiên Cung là nghĩa vụ chung của tất cả tông môn của Khiếu Mang
vực.
“Cũng tức là nói, đây vốn dĩ là nhiệm vụ của chúng ta?”
La Viễn gật đầu.
“Quy mô chiến sự của Khiếu Mang vực không phải lớn, các tông môn bình
thường đều là luân phiên bị điều đông đi tiền tuyến.”
“Dựa theo trình tự trực luân phiên được định xuống lúc đầu, thực ra chúng ta
xếp ở sáu triệu năm sau mới có nhiệm vụ xuất chinh.”
“Lần này là đột nhiên trước thời hạn.”
Ấn Tuyết Nhi bổ sung nói: “Vốn dĩ Ma Hành tinh hà là địa bàn của Khiếu
Mang vực, hơn một nghìn năm trước đã bị Thiên Cung cướp ngược trở lại, coi
như là khu vực tình hình chiến đấu kịch liệt nhất.”
“Xuất chinh là chuyện thuộc bổn phận, nhưng nhiệm vụ bọn họ sắp xếp quá vô
lí rồi.”
“Bất luận là chém giết hai tên Đạo Thánh, hay là thu phục Ma Hành tinh hà, cho
dù tập kết hai mươi tên Đạo Thánh cũng không nhất định có thể làm được.”
“Tịnh Trúc Tiên Phủ đã xuất chiêu với chúng ta rồi.”
Mạc Trần cười khổ một tiếng: “Điều này rất rõ ràng là bọn họ cố ý sắp xếp mà,
chính là nhằm vào chúng ta.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể nói gì.”
“Chống lại Thiên Cung là chuyện lớn của bậc nhất toàn vực, nếu như chúng ta
từ chối, vậy chính là ích kỉ, sẽ bị tất cả những thế lực khác của Khiếu Mang vực
phản cảm gạt bỏ, thậm chí bị trục xuất.”
Khương Thành ngược lại là không để ý đến độ khó của nhiệm vụ, cũng không
lo lắng gì mà bị trục xuất.
“Thiên Cung cường thế như vậy sao, bị nhiều vực như vậy liên thủ tấn công,
vậy mà vẫn có dư lực phản công?”
Nếu như thật sự phải tính ra, Đạo Thánh của Khiếu Mang vực bên này có chừng
hơn ba mươi người, ở một chiến trường cục bộ Thiên Cung có thể tung ra mười
Đạo Thánh đã coi như là rất tốt rồi.
“Không phải là bọn họ quá cường thế, mà là chúng ta quá phân tán.”
La Viễn lắc đầu nói: “Thiên Cung có điều hành thống nhất, mà các tông môn
của Khiếu Mang vực căn bản đều là chiến đấu riêng lẻ.”
“Ngoài ra nơi này cũng không phải là Đạo Tuyệt Chi Địa nữa, Thần Quân của
Thiên Cung có sự gia trì của lực Thiên Đạo, một người đã có thể chống lại mấy
Đạo Thánh của chúng ta.”
“Lại thêm cả chủ tinh đại trận của bọn họ, thỉnh thoảng phản công cũng không
lạ.”
“Được rồi!”
Thành ca biểu thị đã hiểu.
“Nếu như xuất chinh đã là nghĩa vụ của mỗi một tông môn, vậy ta sẽ nhập gia
tuỳ tục, phối hợp một chút là được rồi.”
Hắn suy nghĩ, muốn để Phi Tiên Môn trở thành đệ nhất đại phái của Khiếu
Mang vực, chung quy phải có chút đồng tiền mạnh có thể thuyết phục quần
chúng.
Chiến tích ở tiền tuyến là nhất định không thể thiếu.
“Lực Thiên Đạo và chủ tinh đại trận vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ gây khó dễ
mà bọn họ cố ý sắp xếp, ngươi có nắm chắc hoàn thành không?”
Lời này của La Viễn vừa mới ra khỏi miệng, đã bị quần thể quần chúng trong
điện khiển trách.
“La sư huynh, ngươi có ý gì thế? Đây là không tin tưởng thực lực của Khương
chưởng môn sao?”
“La Viễn to gan, vậy mà dám coi thường Khương chưởng môn, phải trừ khử cái
tâm đó đi!”
“Không phải chỉ là hai Đạo Thánh thôi sao? Không phải chỉ là Ma Hành tinh hà
nhỏ bé thôi sao, ở trước mặt Khương chưởng môn thì tính là gì chứ?”
“Hiện tại nên lo lắng là kẻ địch, mà không phải là Khương chưởng môn!”
Bị một trận công kích tập thể của bọn họ tấn công, La Viễn đã sâu sắc nhận thức
được sai lầm của mình.
Chỉ có thể liên tục giơ tay xin tha thứ.
Thầm mắng bản thân choáng váng, cũng không nghĩ xem người dẫn đội lần này
là ai.
Thành ca cười híp mắt khoát tay.
“La Viễn đây cũng là nghĩ mưu trước mới hành động sau mà, tinh thần lo lắng
thất bại trước khi thắng đáng được biểu dương.”
“Có điều đối với trận chiến này, ta vẫn là có hơi nắm chắc, dù sao ta có chút
hiểu biết Thiên Cung như vậy.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người đã càng thêm yên tâm.
Có điều cùng lúc này, bọn họ cũng có hơi tò mò.
Lẽ nào Khương chưởng môn đúng thật là đã từng ở Thiên Cung rồi hay sao?”
“Được rồi, tiếp theo đây tất cả trưởng lão cấp Đạo Tôn theo ta xuất phát.”
“Đạo Thánh canh gia môn cho tốt.”
Mang theo nhiều Đạo Thánh, lỡ như không có cơ hội bản thân xuất đầu lộ diện.
Mang theo chút Đạo Tôn làm đội cổ vũ là đủ.
Nói xong, ca này tay lớn chợt vung, cũng không chuẩn bị gì cả đã định xuất
chinh như vậy.
Đám Đạo Tôn Ấn Tuyết Nhi và Đan Thái Lục Phàm nhất thời vui mừng hớn
hở.
Nhưng mà bốn vị Đạo Thánh có mặt thì không thể tiếp nhận rồi.
Kỷ Linh Hàm đã trực tiếp kéo lấy cánh tay phải của hắn, ánh mắt kiên định.
“Ta cũng đi cùng với ngươi, nhiệm vụ ở tiền tuyến, nhất định phải là chưởng
môn địch thân đến đấy!”
Thành ca chỉ có thể hơi nhượng bộ.
“Được được được, vậy thì tính một mình ngươi, có điều không có mệnh lệnh
của ta ngươi không thể ra tay…”
Lời nói chưa dứt, cánh tay trái đã bị Lâm Ninh nắm lấy.
“Những năm này ta vô số lần mơ thấy cùng ngươi kề vai chiến đấu, lẽ nào
ngươi muốn khiến hi vọng của ta lại lần nữa tan vỡ sao?”
Mà Mạc tiên nhân ở một bên lại lả vẻ mặt u oán.
“Chưởng môn, có phải là lão hủ đã làm sai gì rồi không?”
Hắn có hơi nghi ngờ địa vị tâm phúc của mình khó giữ được, bằng không xuất
chinh quan trọng như vậy, tại sao không mang theo mình?
Mà La Viễn cũng đều không thể ngồi nhìn người khác đi theo Khương Thành ra
ngoài vui vẻ, mà bản thân lại chỉ có thể nhàm chán giữ nhà.
“Khương chưởng môn, ta đã từng đi theo Trạch Nhiên Cung cùng nhau xuất
chinh, tình hình ở tiền tuyến ta quen thuộc nhất, ngươi không thể không mang
theo ta đâu…”
Khương Thành nhất thời vô cùng đau đầu.
Cuối cùng, sau khi hắn cân nhắc một phen, La Viễn và Mạc Trần vẫn là rất bất
hạnh bị lưu lại.
Hết cách rồi, hiện tại Phi Tiên Môn cây cao hút gió, vẫn phải có cao thủ đủ phân
lượng trấn giữ sơn môn.
Mà Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, cuối cùng là đã ngồi lên chuyến xe này.
Đội ngũ hơn hai trăm người lập tức khởi hành.
Một đường truyền tống trận phi hành mang ra ngoài, chỉ vỏn vẹn một ngày sau
đã đến tiền tuyến.
Xuất hiện ở trước mặt Khương Thành là một mảnh tinh hà rực rỡ vắt ngang
chân trời.
Mà ngay phía trên tinh hà này, một viên chủ tinh chậm rãi lượn vòng, rải xuống
từng đạo tinh mang xuống phía dưới.
Vừa nhìn đã biết có nhiều huyền cơ.
Lúc này, đối mặt đã có mấy tên tiên nhân bay đến.
“Phía trước là chư vị đạo hữu của Phi Tiên Môn?”