nhao nhao nghị luận.
Nơi này vẫn có hơn triệu môn đồ đấy.
Sau khi biết được “người xuyên không”, nhân tâm lập tức trở nên thấp thỏm.
“Nghe nói trăm ngàn dị tộc đến Thiên giới chúng ta, chiếm cứ thân phận của rất
nhiều người.”
“Chưởng môn phái ta chắc không phải cũng bị người ta thay thế rồi đấy chứ?”
“Khương Thành là người của dị giới, tộc trưởng của chúng ta khi xưa muốn đi
nhờ cậy hắn một cách dữ dội, ta đã cảm thấy có hơi không đúng rồi.”
“Bọn họ rất có thể đều là người của dị giới!”
Sự suy đoán như vậy xôn xao tràn lan ngày qua ngày.
Nhìn thấy đội ngũ càng ngày càng không nghe lời, đám người Quy Tàng và
Mạch Phong nơm nớp lo sợ, nhưng lại không thể làm gì.
Dù sao thì bọn họ cũng thật sự là “chiếm cứ” thân phận của người khác.
Môn đồ dưới trướng không có phản đồ đã coi như là rất khắc chế rồi.
Ngày này, Khương Thành triệu tập hết tất cả mọi người của Phi Tiên minh lại.
Trên bầu trời ở quảng trường trước điện, tiên nhân liếc một cái nhìn không thấy
biên nổi lơ lửng.
Hắn bay lên trước mắt đám người, đón lấy từng đôi mắt phức tạp cao giọng mở
miệng.
“Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì.”
“Các ngươi đang nghi ngờ chưởng môn, tộc trưởng, thái thượng trưởng lão, sư
tôn của mình là người xuyên không bị người chiếm cứ thân thể.
“Nói một cách công bằng, trong đó có một phần đúng thật là như vậy.”
Lời này vừa ra, đám người Quy Tàng và Mạch Phong đều nôn nóng.
Đại lão, ngươi muốn làm cái gì vậy chứ?
Chúng ta đã là mục tiêu tiếp theo của Thiên Tộc rồi.
Ngươi không thu thập nhân tâm của nội bộ Phi Tiên minh, còn trực tiếp nói thật
chân tướng, đây không phải là khiến tình huống trở nên càng thêm ác liệt sao?
Thật sự muốn toàn bộ môn đồ dưới trướng đều chạy hết, thậm chí ra tay với
chúng ta sao, như vậy còn chống lại Thiên Tộc kiểu gì chứ?
Quả nhiên, những lời này của Khương Thành khiến tiên nhân nhiều không đếm
được ở hiện trường đều xôn xao nghị luận lên.
Giống như một trận gió bão quét sạch toàn trường, che trời rợp đất.
Thành ca lại không để tâm một chút nào.
“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, bọn ta không hề nghĩ trăm phương nghìn
kế muốn chiếm cứ thân thể của ai, bản thể này chính là một điều ngoài ý
muốn.”
“Bọn ta cũng không có ý định mưu hại các ngươi.”
Chuyện đã đến nước này, thực ra hắn rất khó coi chuyện tranh đoạt Thần vị lần
này thành một giấc mơ nữa.
Bởi vì tất cả này quá mức chân thực.
Nhất là sự tăng lên hắn có được, đó là chân thật đấy.
Có lúc, hắn thậm chí nghi ngờ những chuyện hiện tại mình trải qua chính là lịch
sử đã từng xảy ra ở kỷ nguyên thứ nhất năm đó.
Chỉ là nếu như là như thế, có một vài chuyện lại không thể giải thích được.
Chẳng hạn như mình và Thu Vũ Tuyền đã làm chuyện lớn như thế ở kỷ nguyên
thứ nhất, Dịch Sơn sống đến kỷ nguyên thứ ba có lẽ sớm đã có vài hành động
rồi.
“Cục diện hiện nay, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy.”
“Thiên Tộc coi những người xuyên không bọn ta thành địch, chắc chắn là muốn
đến tiến công Phi Tiên minh.”
“Những người bằng lòng ở lại, ta sẽ tiếp tục bảo vệ.”
“Những người không chấp nhận nổi người xuyên không, hiện tại có thể rời đi,
ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Đổi thành người khác, Thành ca cũng lười quản nhiều.
Nhưng người có thể ở lại đến bây giờ, hắn vẫn là kiên nhẫn hơn một chút.
“Ta có lời nói trước, kẻ địch của Thiên Tộc không chỉ là bọn ta, mà là tất cả
Tiên Tộc cũng đều là như vậy.”
“Sau khi các ngươi rời đi, tốt nhất là đừng để bị bọn họ phát hiện.”
Nói xong, hắn vung tay, thả cấm chế bên ngoài Phi Tiên minh ra.
Tất cả mọi người có mặt đều bị những hành động này của hắn làm cho sửng sốt.
Đám người Quy Tàng và Mạch Phong chỉ có thể bất lực xoa ấn đường.
Thân là cấp cao của một tông môn, sao có thể nói lời thẳng thắn như vậy chứ?
Rất nhanh, đã thật sự có một vài người không chấp nhận nổi người xuyên
không, liên tục bay ra khỏi cấm chế, rời khỏi Phi Tiên minh.
Có điều điều khiến bọn họ bất ngờ là, người rời khỏi đây không hề nhiều, cũng
chỉ trăm mấy ngàn, chỉ chiếm một phần.
Như những gì Khương Thành đã nói, ở lại Phi Tiên minh tốt xấu gì còn có thể
liên kết lại, còn có một đám Đạo Thần chống đỡ.
Rời khỏi nơi này thì phải một mình đối mặt với sự săn lùng và vây quét của
Thiên Tộc.
Sau khi tạm thời ổn định lại nhân tâm của liên minh, Thành ca móc ra một cọng
tóc.
Đây là lấy từ trên người Phạm Lôi lúc trước.
Khi đó Khương Thành cho hắn một lời hứa, sẽ bảo vệ hắn không chết.
Không ngờ rằng câu nói nổi hứng này đúng thật là ứng nghiệm rồi.
“Tuy nói thời gian hắn chết rất ngắn, nhưng là Thiên giai thập nhị trọng đấy,
huyền tinh của ca rốt cuộc có đủ hồi sinh ngươi hay không đây?”
Sau khi mở ra kĩ năng hồi sinh của hệ thống với cọng tóc này, Khương Thành
bất ngờ phát hiện chỉ cần năm mươi huyền tinh.
“Rẻ như vậy à?”
Đợi đến sau khi hắn nhấn vào nút bấm hồi sinh, bóng dáng của Phạm Lôi lại
xuất hiện một lần nữa, hắn cuối cùng mới hiểu rõ.
Lần này hồi sinh là bản thể Đạo Thánh ở kỷ nguyên thứ ba của Phạm Lôi.
Chứ không phải là thân phận Nguyệt Hoàn quốc sư ở kỷ nguyên thứ nhất kia.
“Khương Thành?”
“Sao ta lại ở đây?”
Phạm Lôi sống lại lần nữa lập tức đã bắt đầu kêu to gọi nhỏ.
“Là ngươi đã cứu ta?”
“Ai da, thật sự là may mà có ngươi.”
Sau khi hắn biết được là Khương Thành đã cứu mình, lại vội vàng cảm ơn
không dứt.
Chỉ có điều sau khi cảm kích, cũng không quên dát vàng lên mặt mình.
“Không uổng công ta còn từng vì người ra mặt ở bên kia, ngươi quả nhiên
không khiến ta thất vọng, ha ha ha!”
“Đúng rồi, ta không phải là Thiên giai thập nhị trọng sao, sao lại biến về Đạo
Thánh rồi?”
Thành ca bĩu môi, vẻ mặt bất thiện.
“Thế nào, lẽ nào ngươi không hài lòng với thủ nghệ hồi sinh này của ta?”
“Không có không có, chỉ là cảm thấy ngươi còn có thể hoàn thiện hơn nữa…”
Phạm Lôi sống lại, mang đến rất nhiều tình báo mới cho Phi Tiên minh.
Có điều căn bản đều là tin tức xấu.
Chẳng hạn như lực chiến đấu của Thiên giai thập nhị trọng, chẳng hạn như ba
đại đế hoàng và Tinh U quốc sư khó đối phó cỡ nào. Chẳng hạn như sau khi tam
đại vương triều và tập đoàn nguyên sĩ hợp nhất, Thiên giai cửu trọng nhiều vô
số kể.
Vô cớ khiến tâm trạng của mọi người trở nên càng thêm trầm trọng.
Mà ở mấy ngày sau, Phi Tiên minh lại đón lấy một vi khách thăm đặc biệt -
Nguyệt Khinh.
“Khương Thành, sao ngươi còn ở lại nơi này?”
Vừa nhìn thấy hắn, muội tử này đã nôn nóng khuyên hắn nhanh chóng bỏ chạy.
“Ta có được tin tức, Nhật Nguyệt Hoàng lập tức sẽ đến tiến đánh ngươi đấy.”
“Dựa vào thực lực của ngươi, chỉ cần rời khỏi Phi Tiên minh này tìm một nơi ẩn
nấp đi còn có thể sống sót!”
Thành ca ngược lạu không cho là đúng, thậm chí cảm thấy rất thất vọng.
“Các ngươi bên kia còn có bốn Thiên giai thập nhị trọng, đối phó ta vậy mà chỉ
phái một người sao?”
“Như vậy cũng coi thường ta quá rồi nhỉ?”
Thân là fan girl của hắn, Nguyệt Khinh suýt chút nữa bị lời này nghẹn chết.
Đại ca, hiện tại là lúc để ý mặt mũi sao?
“Đều đã là lúc nào rồi, ngươi có thể đàng hoàng một chút được không?”
“Thực lực của Nhật Thực Hoàng thông thiên, hơn nữa lần này hắn không phải
là một người, còn mang theo rất nhiều cao thủ, mục đích chính là hoàn toàn phá
hủy Phi Tiên minh.”
“Ngươi nghe ta khuyên một câu, đừng ở lại đây nữa, muộn nữa thì không kịp
đâu…”
Lời của nàng chưa nói xong, trên bầu trời đã truyền đến một trận tiếng cười
lạnh.
“Thật là hay cho một công chúa của vương triều Nguyệt Hoàn mà.”
“Nguyệt Khinh, Khương Thành đã từng giết chết hai vị thân vương của Vương
triều Nguyệt Hoàn các ngươi, trọng thương mấy chục vị hoàng tử.”
“Ngươi vậy mà chạy đến cứu hắn?”
Ngay sau đó, bóng dáng uy nghiêm kia của Nhật Thực Hoàng xuất hiện ở phía
trên bầu trời nơi xa.
Mà ở đằng sau hắn, mấy trăm ngàn đại quân Thiên Tộc giống như mây đen đầy
trời, mang theo cảm giác áp bách trầm trọng.
Ngoại trừ nguyên sĩ ra, Khương Thành còn nhìn thấy một vài bóng dáng quen
thuộc.
Có Thường Dung Vương của Vương triều Nguyệt Hoàn, cũng có Thiện Thành
Vương của Vương triều Nhật Diệu.
Cao thủ Thiên giai cửu trọng trở lên sợ là không ít hơn ba trăm người