hợp chứ?”
“Cứ điểm này là của ngươi, bi chức cáo từ.”
Tên tiên tướng này nói như thể Khương Thành và mình ở cùng một bên vậy
nhưng trên thực tế đó là lệnh của cấp trên bảo lui.
Nói nhanh câu nói ấy, hắn lập tức xoay người mang theo hơn tám ngàn người
chuẩn bị rời đi,
Lần này, Khương Thành nhịn không nỗi nữa.
“Ngươi đứng lại cho ta.”
“Ý gì đây? Hoàn thành nhiệm vụ hay ứng phó chuyện không hay đây?”
“Ngữ khí qua loa vậy à?”
Tên tiên tướng kia bị dọa cho run cầm cập, lập tức mỉm cười quay lại.
“Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta thế này là bị dọa, uy danh của ngươi vang xa, bọn
ta có phần căng thẳng…”
Mỗi lần hắn gặp mấy lời thoại như thế này, Khương Thành đều rất phiền.
“Nói cho thành thật, các ngươi dự định công kích bọn ta ở đâu, nói thẳng tên địa
điểm ra cho ta.”
Tên tiên tướng này vốn không hề biết có mai phục, chỉ biết lệnh của cấp trên là
rút lui đến Vũ Đường cốc mà thôi.
Nghe thế hắn khóc như oan lắm: “Ta há lại dám mai phục ngươi? Chuyện thế
này chắc chắn không bao giờ xảy ra.”
Khương Thành vốn không hề tin hắn.
“Ngươi nói thẳng ra là được rồi, ta sẽ phối hợp với kế hoạch mai phục tấn công
của các ngươi không phải là được rồi sao?”
“Trước khi đến nơi có các cao thủ của các ngươi thì ta sẽ không ra tay.”
“Chờ các ngươi mai phục thành vòng rồi, ta đảm bảo sẽ hiên ngang bước vào,
thế đã được chưa?”
“Ta chỉ không muốn đến hết các cứ điểm, chạy đông chạy tây như thế phiền
quá.”
Nói mấy lời này ra làm những thống lĩnh phía sau tiên tướng kia cũng hết sức
bóc phốt nỗi.
Ngươi đang tự xem mình là kẻ ngốc hay bọn ta là kẻ ngốc vậy?
Lời nói cấp bậc thần tiên này, người cho rằng bọn ta sẽ tin dù chỉ là một chữ ư?
“Khụ, Khương Ẩn Hoàng cứ thích nói đùa.”
“Mai phục gì chứ, thật sự không có chuyện đó, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Bọn ta giải tán đây…”
“Chờ một chút.”
Tên tiên tướng kia sắp khóc luôn rồi.
“Lại sao nữa vậy?”
“Tốt xấu gì cũng phải đánh một trận chứ, nếu không thì ngươi bảo ta sao có thể
chịu được?”
Khương Thành nhìn đám đệ tử phía sau, lòng nói bản thân đường đường là một
phái có thực lục mà sắp biến thành chuyên gia đàm phá rồi, như thế thì nhìn
tượng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Tên tiên tướng và thống lĩnh đắng sau nghe được bị dọa cho hồn bay phách lạc,
liền xua tay từ chối.
“Không không không, bọn ta sao có thể đánh với ngươi được chứ?”
Khương Thành hét lên nói: “Cũng đâu phải thật sự muốn mạng của các ngươi
đâu, chỉ làm ra vẻ thôi.”
“Thật sự chỉ là làm ra vẻ?” Tiên tướng kia vẫn còn chút lo lắng.
“Ta muốn giết các ngươi còn phải lừa các ngươi à? Càng huống hồ gì cho dù
các ngươi thất bại rút lui thì cũng đã đánh một trận, nếu không sao có thể ăn nói
với cấp trên?”
Mọi người lòng thầm nói lệnh của cấp trên là rút lui, không có bảo bọn ta tiếp
chiến.
Nhưng mà nếu không có gì phải lo về tính mạng thì phối hợp một chút cũng
không sao.
Còn có thể kéo dài thời gian được một chút.
Thế là ngay khắc sau, toàn bộ bọn họ đều tế ra binh khí và căn nguyên, còn
Khương Thành thì triển ra pháp cảnh không gian gồm tám trụ căn nguyên đồ
đằng của mình.
Mấy ngàn tiên nhân phía đối diện suýt chút bị dọa chết tại chỗ.
Những đệ tử Phi Tiên môn và hơn ba mươi ngàn tiên nhân phía sau cũng kinh
hoàng.
“Đánh rồi!”
“Ôi trời ơi, hóa ra Khương chưởng môn lại có nhiều trụ căn nguyên đến vậy?”
Toàn bộ đám người Tần Sướng, Ngụy Miễu đều trở nên kích động.
“Nhìn rõ hết rồi chứ, học hỏi đi, Khương chưởng môn đang dạy chúng ta cách
chiến đấu, cơ hội này không nhiều đâu.”
“Khương chưởng môn anh vũ, phe đối diện ba chân bốn cẳng chạy lui…”
Bọn họ cứ nói rồi nói, vẻ mặt dần trở nên kì lạ.
Bởi vì trận đánh này sấp chớp đầy trời mà không đổ mưa.
Thanh thế lớn đến lạ lùng, đánh cho trời long đất lỡ nhưng bên kia chẳng một ai
chết.
Hơn ngàn người bị pháp cảnh của Khương Thành che phủ tuy không lo về tính
mạng nhưng tiên tướng với thống soái và mọi người vẫn run cầm cập.
Cái này nếu không phải là phối hợp thì e rằng đã chết mất rồi.
Đánh đủ ba phút, tiên tướng kia cẩn thận từng li từng tí truyền âm.
“Khương Ẩn Hoàng, được, được chưa vậy?”
Khương Thành lúc này mới sực nhớ thu tay lại.
“Được rồi, các ngươi giải tán cả đi.”
Mọi ngươi như được đại xá.
Vừa chạy vừa hét.
“Lợi hại lợi hại quá.”
“Bọn ta lép vế chịu thua.”
Chớp mắt, đám hơn ngàn người này đã chạy sạch sành sanh.
Để lại mọi người ở đây như sắp hóa đá.
Không biết là vì chiến lực của Thành ca quá kinh khủng, hay là bị màn biểu
diễn kia làm cạn lời, mà là…
Hai bên đối địch nhau, Khương chưởng môn sao lại có thể bảo bên kia phối hợp
với bản thân giả vờ đánh thế kia?
Cứ đánh bình thường với đối phương khó lắm sao?
Đến cả Kỷ Linh Hàm cũng cảm thấy rất tò mò.
“Khương đại ca, đây cũng là những cấp dưới trước kia của ngươi à?”
Thành ca hết muốn cười.
“Làm gì có, ta vốn chẳng quen biết bọn họ.”
Lòng của mọi người càng u uất.
Vậy bên kia sao thấy ngươi cứ như chuột gặp phảo mèo, đến chút ý chí cũng
không có?
Tên tiên tướng bên đối diện cũng là Đạo Thánh, theo tình huống bình thường thì
sẽ đổ máu một trận đấy.
Đan Thái dương dương đắc ý ngẩng đầu lên: “Đã nói đây là khí thế bá vương
trong truyền thuyết mà, các ngươi còn không tin ư?”
“Khí thế bá vương của Khương chưởng môn chấn động, kẻ địch phải đầu hàng
quỳ lạy…”
“Lạy cái đầu ngươi!”
Thành ca bực bội cắt ngang lời nói của hắn.
Ngươi mới là đồ chả ra sao, tất cả đều chả ra sao cả.
“Mau chóng đến cứ điểm tiếp theo!”
“Đời này của ca trời sinh vất vả, ầy.”
Khi hắn đang cẩm khái bên ngày thì Mông Đoan Đạo Thánh ở hậu phương cuối
cùng cũng cùng các cao thuur của Trúc Tiên cung đến Nhu Nguyệt lĩnh.
Bởi Khương Thành tự mình đi làm kế hoạch loạn cả lên nên bọn họ tạm thời
không chia làm năm bộ nữa.
Toàn bộ 31 Đạo Thánh đều có, ngoài ra còn có hơn năm ngàn Đạo Tôn cà hơn
hai trăm ngàn Chí Tôn của các tông môn, thế gia ở Khiếu Mang vực.
Đây coi như là toàn bộ lực lượng đỉnh cao nhất của Khiếu Mang vực đã tụ họp
lại.
Nhìn từ xa, tiên xa, hành cung, phi thuyền, tọa kỵ rợp trời như phong ba bão táp
đang đến gần, to lớn khiến người ta thấy ngợp thở.
Một đội hình như vậy mà đám người Mông Đoan, Khôi Tàng vẫn cảm thấy
chưa đủ.
Vì để thêm chút cảm giác an toàn, bọn họ đã lệnh cho các tông môn và gia tộc
gọi hết những tiên nhân trên Tôn Giả đều đến tiền tuyến để chiến.
Đến biên giới của Nhu Nguyệt lĩnh, Mông Đoan Đạo Thánh ngừng lại.
Hắn không dám ngang ngược như Khương Thành.
Nhìn tòa thành lũy trống trơn phía trước có sắp xếp hơn ba mươi ngàn người
của Ngọc Phiêu Đạo Tôn không còn nữa.
Lẽ nào đã chạy cả rồi?
Hay bị kẻ địch tiêu diệt hết rồi?
Đối với việc hơn ba mươi ngàn người này chết sạch, hắn không hề thấy bi
thương chút nào, bởi vì đó chỉ để ở tiền tuyến làm bia đỡ đạn chơi chơi thôi.
“Phái người đi xem thử tình hình ra sao, Phi Tiên môn thế nào rồi?”
Mông Việt Đạo Thánh ở một bên bĩu môi.
“E là chẳng còn một ai sống nữa.”
Khôi Tàng Đạo Thánh quái gở: “Ta vô cùng nghi ngờ bọn họ khi đối diện với
chiến trận đã bỏ chạy.”
Thanh Tịch Đạo Thánh nhếch môi.
“Nếu như không bỏ chạy thì điều chờ đón bọn họ chỉ có bị diệt sạch toàn quân
thôi.”
“Đâu thể nói thế được.”
Mông Đoan Đạo Thánh không vui.
“Phi Tiên môn tốt xấu gì cũng ở phe ta, chúng ta nên mong bọn họ còn khỏe,
sao có thể nói mấy lời bi ai?”
“Ha ha ha ha…”
Mọi người ồ lên cười to.
“Phải phải phải, chúng ta chúc bọn họ thắng lợi đi.”
“Tuy điều này cơ bản là không thể, nhưng cũng coi là lời chúc tốt đẹp mà…”
Trong lúc bọn họ còn quái gỡ ở đây thì mấy trinh thám vừa được phái đi điều
tra tình báo đã vội vã quay trở về.
Mỗi người đều mang trên mình vẻ mặt khó tin