cùng với 4 người là nhân vật chính, đời thứ tư là 951 người, thêm Mạc Trần nữa
là tổng cộng có 1032 người.
Mà số người còn sống sót đến bây giờ, trừ 4 người Đoạn Hà đang ở bên ngoài
ra thì chỉ còn sót lại 152 người.
Số người chết trong mấy năm qua là 876 người.
Nếu như không có Thành ca thì 876 người này không thể quay trở về được nữa
rồi.
Tiên bảo lưu giữ hài cốt và tàn tích của đám người này vẫn luôn là bảo vật quý
báu nhất, cốt lõi nhất của cả Phi Tiên môn.
Nếu như không phải địa vị của Mạc Tiên nhân đủ cao thì e rằng căn bản không
thể trộm ra ngoài được.
Ba người mang theo tiên bảo lén lút bay ra khỏi Phi Tiên môn, liên lạc với
Thành ca.
“Đều mang tới hết rồi hả?”
“Tất cả đều ở đây rồi!”
“Vậy thì tìm một nơi bí mật trước đã.”
Sau đó, bốn người bí mật bước vào một sơn động đã được hạ cấm chế trong
Thương Long cốc.
Mạc Trần cẩn thận từng li từng tí mở tiên bảo ra, 876 cái hộp hình dáng như ma
khí được phong ấn kia được sắp xếp ngay ngắn, bay lơ lửng giữa không trung,
hiện ra chút vẻ hoành tráng.
“Ma khí này đều đã phong ấn trạng thái tàn tích và hài cốt còn sót lại của bọn
họ vào thời khắc bọn họ ngã xuống.”
“Chuyện này chưa từng được tiết lộ ra ngoài.”
Thành ca gật đầu: “Như vậy là tốt nhất!”
Đúng lúc đang định hồi sinh, Mạc Trần lại không yên tâm hỏi một câu.
“Chưởng môn, chỉ còn lại duy nhất một giọt máu cũng không sao chứ?”
Thành ca nghĩ nghĩ một chút: “Chỉ cần là máu của chính bọn họ thì chắc là
không sao.”
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, dường như trút được tảng đá lớn ở trong lòng
xuống.
“Vậy thì tốt rồi!”
“Xem ra quyết định lúc đầu không hề sai!”
“Sao thế? Quyết định gì cơ?”
Đan Thái cười nói: “Bởi vì ở trong này có đến hơn 750 người chỉ để lại đúng
một giọt máu.”
“Ồ?”
Thành ca không khỏi ngạc nhiên.
“Sao lại trùng hợp như vậy được, đều chỉ để lại duy nhất một giọt máu, lẽ nào
đã có sự chuẩn bị từ trước rồi ư?”
Mạc Trần vuốt râu, cười ha ha nói: “Đúng vậy, lúc đầu có mấy lần cướp lại hài
cốt cực kỳ nguy hiểm. Sau này thì tất cả mọi người, bao gồm cả Kỷ chưởng
môn, đều để lại một giọt máu để đảm bảo.”
“Nhỡ đâu sau này chết trận mà không cướp lại được hài cốt.”
“Xem ra việc làm này khá là sáng suốt.”
Thành ca bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc hắn nhìn thấy 876 cái hộp thì cũng âm thầm thấy kỳ lạ.
Trong những trận chiến khốc liệt như vậy, làm sao có thể cướp được không sót
một chút tàn tích nào của người đã chết về cơ chứ.
Ai cũng biết là chiến đấu ở cấp bậc này có lẽ có lúc còn trực tiếp xương nát
thành tro chẳng còn lại một chút gì.
Cho dù muốn đoạt lại thì cũng bó tay.
Bây giờ hắn mới hiểu, hóa ra hầu hết mọi người đều đã chuẩn bị từ trước rồi.
“Haizz, đúng thật là chẳng dễ dàng gì mà!”
Nghĩ đến lúc đó ai nấy đều mang ý chí chiến đấu dù cho có phải chết, cũng
chẳng chắc chắn được rằng chưởng môn là hắn đây còn sống sót không, đó thật
sự là quá bi tráng.
Với hắn mà nói, hồi sinh chỉ là một kỹ năng thông thường, nhưng mà giờ phút
này, tâm trạng của hắn lại cực kỳ nghiêm túc và nặng nề.
Sau đó hắn lại hạ thêm rất nhiều cấm chế rồi mới cẩn thận nghiêm túc mở chiếc
hộp đầu tiên ra.
Hiện ra trước mắt hắn là một ngón tay trắng nõn như ngọc.
Tất cả để được giữ hệt như trạng thái lúc đó, dưới gốc của ngón tay này còn có
cả vết máu.
Cùng với việc giải phong ấn ma khí, đáng lẽ máu tươi đã ứ đọng giờ lại bắt đầu
chảy ra.
“Đây là Ấn sư tỷ…”
Đan Thái đứng ở phía sau rơm rớm nước mắt, kích động đến mức không nói lên
lời, nhưng ngay sau đó đã bị Mạc Trần phất tay ngắn lại.
Hắn không chắc chắn, liệu ngoại giới bị dao động chút thôi thì có ảnh hưởng
đến thành công hay thất bại của việc hồi sinh không.
Đối mặt với ngón tay bị cụt kia, Thành ca nhấp kỹ năng hồi sinh.
Mục tiêu: Ấn Tuyết Nhi
Cảnh giới: Ma Vương lục phẩm
Trạng thái: Đã chết
Thời gian chết: 25680134180 ngày trước.
Điểm công đức cần dùng để hồi sinh: 74554
Chết lâu như vậy rồi, đương nhiên điểm công đức cần cho việc này càng nhiều.
Mục tiêu mà hắn từng hồi sinh trước đây thì cũng lắm thời gian tử vong cũng
chỉ chưa đến một giờ, cho nên vô cùng rẻ, chỉ cần mấy trăm điểm tích hân là
được.
Lần này tính nhẩm một chút thì Ấn Tuyết Nhi cũng chết từ hơn 7000 vạn năm
trước rồi, hẳn là nhóm người chết sớm nhất.
Huống chi cảnh giới lại còn cao như vậy.
Hơn bảy vạn công đức thì cũng tương đương với bảy nghìn tỷ điểm tích phân
trước đây, khá là đáng sợ đấy.
Nhưng mà hắn vẫn chấp nhận được con số này.
Hắn nhanh tay đổi hết đống tiên khí dưới thất giai và tiên bảo trung phẩm hạ
phẩm hốt được từ trận chiến với Vô Cực Động Thiên trước đó thành công đức
hết.
Cuối cùng hắn có được 9240 vạn công đức.
Sau đó hắn nhấn lập tức hồi sinh.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên từ ngón tay kia rồi lập tức tỏa sáng rực rỡ.
Việc hồi sinh này không hề giống với trước đây, có lẽ là do cơ thể không hoàn
thiện nên thanh thế lần này rất lớn.
Cánh tay nhẵn nhụi của Ấn Tuyết Nhi vừa mới xuất hiện thì Thành ca đã lập tức
hạ thêm cấm chế ngăn cách.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng sau khi hồi sinh những người không toàn thây thì
mấy người đó đều trần như nhộng.
Bản thân hắn vì việc hồi sinh mà “bất đắc dĩ” phải nhìn có được, chứ đám Đan
Thái Ngụy Miêu với Mạc tiên nhân thì thôi đi.
Vậy thì cũng đường đột quá nhỉ?
Sau khi cánh tay hoàn chỉnh được tái tạo, việc hồi sinh lại bắt đầu lan ra những
bộ phận khác trên cơ thể.
Một phút sau, đầu của Ấn Tuyết Nhi cũng được tái tạo một cách hoàn chỉnh.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, gương mặt tinh xảo, mái tóc đen như suối, nàng vẫn giữ
nguyên dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp rạng ngời của năm đó.
Nhưng mà lúc này, nàng vẫn đang ở trong trạng thái nhắm chặt mắt như đã chết
vậy.
Ba phút sau, ngón chân cuối cùng của nàng cũng được định hình hoàn chỉnh.
Sau khi hồn phách quay trở về, thân thể dần dần ấm lên, ngay cả hô hấp ổn định
cũng bắt đầu xuất hiện.
Thành ca lập tức nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi cặp lông mi của nàng
rung rung, ánh mắt sáng ngời như sao trời mở ra.
“Chào mừng trở lại.”
Hắn mỉm cười vẫy tay với nàng.
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Ấn Tuyết Nhi kích động hẳn lên.
“Chưởng môn!”
“Hu hu hu, sao ngươi lại ở đây vậy?”
“Không phải ta đã chết rồi sao?”
“À đúng rồi, ngươi hồi sinh ta mà, hu hu hu ta nhớ ngươi chết mất…”
“Mấy năm ngay ngươi chết dí ở chỗ nào vậy hả?”
Một loạt câu hỏi kia khiến Thành ca không biết bản thân nên bắt đầu trả lời từ
đâu, còn chưa kể đến đôi bàn tay trắng như phấn kia đang nghênh đón hắn.
Quan hệ của hắn và Ấn Tuyết Nhi cực kỳ thân thiết, nhiều lúc còn không thèm
phân chia cấp bậc cao thấp.
Cho nên e rằng lời cuối cùng kia khá “bất kính”, cơ mà hắn cũng chỉ đành liên
tục cười khổ mà thôi.
“Phải phải phải, là lỗi của ta, là do thời gian lần đó ta trị thương hơi lâu chút…”
“Đó mà là hơi lâu à?”
Nàng phẫn nộ lên án, vòng tay kia đã ôm chặt lấy cổ hắn từ lâu, treo cả cơ thể
nhẹ nhàng kia của mình lên người hắn.
“Hơn ba nghìn vạn năm đó!”
“Ngươi biết bọn ta lên đây kiểu gì không hả?”
“Ngươi lừa gạt khiến bọn ta khổ quá mà hu hu hu… ta muốn được bồi
thường…”
Thành ca thầm nghĩ, đã hơn một triệu năm rồi ấy chứ.
“Được rồi ta đền ta đền mà…”
“Ngươi mặc quần áo trước đi đã, ta còn chưa hồi sinh mấy người khác đâu.”
Lúc này Ấn Tuyết Nhi mới rời khỏi người hắn, nhận lấy bộ quần áo mà Thành
ca vừa biến ra, tao nhã đến mức không hề bối rối chút nào mà từ từ mặc vào.
Nàng vừa mặc, vừa hỏi Thành ca.
“Chưởng môn, mới nãy ngươi cố ý đúng không?”
Thành ca giả ngu: “Cố ý gì cơ?”
“He he, ta đẹp không?”
“Đẹp, đẹp không gì sánh được.”
Ấn Tuyết Nhi làm vẻ mặt ranh mãnh: “Vậy thì nãy ngươi đã nhìn thấy hết, liệu
có nên chịu trách nhiệm không nhỉ?”
“Khụ…”
Thành ca ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Chúng ta không cần câu nệ mấy cái lễ nghi
nam nữ gì đó đâu nhỉ? Huống chỉ chuyện vừa nãy cũng là do khẩn cấp mà.”
Ấn Tuyết Nhi gật đầu: “Vậy được, nếu như không có gì thì lúc về ta sẽ nói cho
Kỷ sư tỷ biết, sau này còn nói cho cả Lam Đề nữa.”
Thành ca lập tức đau đầu: “Này này, ngươi quá đáng rồi đó nhá, muốn giả vờ
làm người bị hại hả?”
“Ha ha ha, dọa ngươi đó.”
“Nhưng nếu như các nàng đồng ý thì ta cũng không ngại gả việc cùng hầu hạ
một người chồng với các nàng đâu.”
Nói xong, nàng còn gửi cho Thành ca một nụ hôn gió.