Giáng Hàn trừng mắt nhìn Đạo Tôn, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
“Ngươi thuộc cùng một môn phái với bọn ta, đều là người của Vân Bái Tiên
Phủ, cần gì phải nhắm vào khắp nơi như thế này sao?”
Kết Trần Đạo Tôn nghe thấy lời này thì mặt mày hớn hở, càng đắc ý hơn nữa.
“Giáng Hàn, ngươi đang muốn xin tha thay cho Mâu Vũ sao?”
“Được thôi! Chỉ cần nàng phục tùng sư tôn và năm sư thúc của ta, đương nhiên
từ nay về sau sẽ là đường lớn rộng rãi!”
Giáng Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi nằm mơ đi!”
Khóe miệng của Kết Trần Đạo Tôn hơi nhếch lên: “Vậy thì chúng ta tiếp tục
đấu thôi, ta rất vui lòng theo hầu.”
Mâu Vũ không nhìn nổi tiện nhân này nữa, nhưng nội tâm của nàng thật sự
không vui vẻ nổi.
Sư tôn của Kết Trần Đạo Tôn là Khánh Đoan Đạo Thánh của Vân Bái Tiên Phủ.
Mà năm sư thúc của hắn là năm Đạo Thánh khác.
Bọn họ đều là người của Vân Bái Tiên Phủ, vốn nên thuộc cùng một gia đình.
Nhưng bởi vì Mâu Vũ gia nhập sau nên vẫn luôn bị loại trừ.
Trong những năm qua đã dứt khoát đi ra tự lập môn hộ, thành lập lại Thiên Khu
các một lần nữa, bắt đầu làm ăn bên ngoài.
Dựa vào đầu óc thông minh và mánh khoé cao siêu, Mâu tiên nữ đã thu hoạch
được không ít trong những năm qua, nhưng cũng làm dấy lên sự ghen tị của sáu
người.
Thế là bọn họ cố tình thành lập một Phúc Thiên các, ý là muốn lấn át Thiên Khu
các.
Làm ăn chống lại Thiên Khu các ở khắp mọi nơi, không phải giành giật khách
hàng, giành lấy thị trường thì là cướp trước vật liệu, đôi khi thua lỗ cũng không
hề tiếc.
Mục đích chỉ có một, phá hoại Mâu Vũ.
Sáu người đó đều đi theo Vân Bái Đạo Thần từ thời kỳ Thượng Cổ, còn quản lý
hầu hết các công việc hàng ngày của Vân Bái Tiên Phủ, giao du rộng lớn ở bên
ngoài.
Xét về xuất thân và mối quan hệ sâu rộng, Mâu tiên nữ hoàn toàn không thể so
sánh với bọn họ, cũng hao tốn không ít.
Hiện tại đang là thời kỳ đại nạn, hầu như mọi tiên nhân đều đang nghĩ hết mọi
cách để nâng cao sức mạnh của bản thân, đương nhiên trang bị là ưu tiên hàng
đầu.
Chính vì vậy, thị trường vật liệu trọc ma đang được ưa chuộng hơn bao giờ hết,
lợi nhuận thu về vô cùng lớn.
Đương nhiên Mâu Vũ hy vọng có thể nắm bắt cơ hội này, nhanh chóng mở rộng
Thiên Khu các, nhưng mà Phúc Thiên các lại như một cái bóng, nhắm vào mọi
lúc.
Trọc ma nàng muốn thu vào sẽ luôn bị đối phương cướp trước.
Đã hơn một ngàn năm kể từ khi đến Hoang tộc, cũng chỉ thu hoạch được ba trọc
ma nhất giai và một trọc ma nhị giai.
Là nhà thê thảm nhất trong tất cả các thương hội có mặt.
“Sau đây là bảo vật cuối cùng của hội chợ giao dịch này!”
Chí Tôn của Hoang tộc vái chào, dáng vẻ không giống những Hoang nhân khác,
hở một chút lại cao mấy chục trượng.
Do cố tình thu nhỏ lại, hắn trông có vẻ như cũng cao to và cường tráng hơn một
số người bình thường.
Lý do tại sao Hoang tộc cử người này làm ‘chủ trì’, là bởi vì trước đây hắn đã
từng thường xuyên hành tẩu ở Đạo Tuyệt Chi Địa, quen thuộc với phong tục và
cách thức của Nhân tộc.
Nhìn thấy tay phải của Chí Tôn này duỗi ra phía sau.
“Độn trọc ma tinh phẩm tam giai!”
Hắn vừa nói xong, thâm chí một số lãnh đạo của mười sáu thương hội không thể
không đứng lên.
“Cái gì?”
“Thế mà hội chợ giao dịch lần này có tinh phẩm tam giai?”
“Độn trọc ma tam giai, một số bộ phận trên cơ thể nó có thể dùng làm vật liệu
chính cho hộ giáp bát giai!”
“Nhất định phải nắm lấy!”
“Quyết tâm chiến thắng!
Dưới ánh nhìn chăm chú mong đợi của mọi người đang duỗi dài cổ, một Đạo
Tôn Hoang tộc đang ngồi vươn tay lôi ra một thi thể trọc ma cứng rắn từ một
khe hở trong hư không.
Nhưng nhìn thấy toàn thân trọc ma đó có màu nâu xám, thân dài nghìn trượng,
hình dáng giống như một con chuột, phần lưng được bao phủ bởi một lớp giáp
dày.
Dưới sắc trời mờ tối, một tia sáng màu xám mờ nhạt sáng lên.
“Để tiêu diệt nó, bọn ta đã tổn thất hơn mười huynh đệ rồi.”
Đạo Tôn Hoang tộc cười ha ha.
“Các ngươi có thể tới kiểm hàng.”
Vừa mới nói xong, lãnh đạo của mười sáu thương hội vội vã bay quanh thi thể
trọc ma.
Có vuốt ve, có cảm nhận, thậm chí còn có lấy ra tiên khí đặc biệt để quan sát đo
đạc.
Thi thể của trọc ma đều không hoàn chỉnh, hơn nữa còn có phân chia loại chất
lượng, cho nên việc kiểm hàng là một thủ tục không thể thiếu.
Hoang tộc cũng không lo lắng có người dám trực tiếp đến cướp lấy, dù sao thì
bọn họ có hơn ba mươi Đạo Thánh ở đây, đủ để làm cho nổ tung bất cứ vực nào
bên ngoài.
Khi đầu ngón tay chạm vào trọc ma tam giai này, trái tim của Mâu Vũ đã bình
tĩnh trở lại sau một hồi kích động ngắn ngủi.
Các hội chợ giao dịch thường diễn ra từ ba đến năm năm một lần, nhưng trọc
ma tam giai thường thường trên trăm năm cũng chưa chắc có thể sản xuất một
con.
Đương nhiên là nàng muốn lấy nó.
Muốn lấy nó vô cùng.
Thậm chí nàng có thể mưu tính sau khi lấy nó, làm thế nào để phân chia nó, làm
thế nào để bán nó đi, sau đó Thiên Khu các có thể thu lợi bao nhiêu từ mỗi bộ
phận được phân chia.
Nhưng đáng tiếc là, về cơ bản đây chỉ là một giả tượng.
Hầu hết mười lăm thương hội khác đều có sự hỗ trợ của các môn phái lớn, thậm
chí là liên minh và tiên phủ.
Khả năng cạnh tranh của nàng còn lâu mới đủ.
Hơn nữa, còn có sự tồn tại của Phúc Thiên các.
Lúc kiểm hàng xong, Kết Trần Đạo Tôn còn cố tình buông một câu quái gở với
nàng.
“Mâu trưởng lão, chúc ngươi lần này may mắn.”
Mà lãnh đạo của các thương hội khác thì lần lượt ném ra ánh mắt suy nghĩ.
Phúc Thiên các nhắm vào Thiên Khu các cũng không phải một hoặc hai lần, nó
gần như đã trở thành một tiết mục.
Bọn họ vui vẻ xem náo nhiệt, dù sao mục tiêu bị nhắm vào cũng không phải là
bọn họ.
“Mâu trưởng lão, ta thấy tốt hơn hết là ngươi nên từ bỏ đi thôi.”
“Đúng vậy, hay là đi nơi khác thử vận may đi, việc làm ăn trọc ma này hoàn
toàn không phù hợp với Thiên Khu các của các ngươi chút nào đâu.”
“Có thể là nơi này xung đột với các ngươi nhỉ?”
“Ha ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười cười trên nỗi đau của người khác của bọn họ, Giáng Hàn
tức giận đến mức toàn thân run lên, nhưng lại không thể phản bác lại bất cứ
điều gì.
Nàng hoài niệm thời gian ở Cổ Tiên Giới trước đây biết bao.
Lúc đó Thiên Khu các đã sớm khởi động, hơn nữa Mâu Vũ là Luân hồi Tiên Đế
đứng ở đỉnh cao, ai cũng không thể nhắm vào.
Nhưng hiện tại thời cuộc đã khác.
“Các vị có thể ra giá!”
Chí Tôn Hoang tộc lớn tiếng nói: “Chỉ có một cơ hội, hy vọng các vị báo giá
cẩn thận!”
Hắn vừa nói xong, tất cả các bàn đá đều sáng lên kết giới ngăn cách.
Đây là một ‘trang bị tân tiến’ hiếm có mà Hoang tộc đã sắp xếp để làm ăn.
Mọi người tham dự lấy bảng ngọc ra, bắt đầu suy nghĩ xem nên mua trọc ma
tam giai này với giá bao nhiêu.
Hoang tộc cũng có người thông minh.
Bọn họ không chọn cách bán đấu giá gì.
Thay vào đó, mỗi mười sáu thương hội đều sẽ bí mật báo giá, cuối cùng sẽ do
hai Đạo Tôn của Hoang tộc chọn một thành giao.
Nhưng nếu bọn họ không hài lòng với tất cả các báo giá, Hoang tộc cũng có thể
chọn không bán.
Dù sao đi nữa, trọc ma là vô giá, những thương hội này cầu xin bọn họ bán ra.
Còn mười sáu thương hội đang ngồi, mỗi lần báo giá đều là một quá trình đánh
cược khó khăn.
Trả cao, lợi nhuận thấp.
Trả thấp, Hoang tộc bán cho nhà khác.
Do không biết nhà khác sẽ ra giá bao nhiêu, cho nên chỉ có thể dựa vào suy
đoán.
Cộng thêm các vật liệu báo giá không giống nhau, đôi khi còn tùy thuộc vào
tâm trạng của hai Đạo Tôn Hoang tộc.
Nhìn bàn đá, suy nghĩ của Mâu Vũ trở nên nhanh như chớp, ngay sau đó đã viết
ra câu báo giá ‘Ba mươi cây Ngạo Văn Huyết Đằng cực phẩm, ba nghìn cân
Viên Đạo Huyền Tinh Thạch, bốn mươi viên Lục Hàn Băng Tinh’.
Sau khi suy nghĩ, nàng lại thay đổi số lượng Lục Hàn Băng Tinh thành bốn
mươi lăm.
Sau đó lại suy nghĩ một lần nữa.
Kết Trần Đạo Tôn ở bên cạnh còn lâu mới do dự giống như nàng.
Hắn trông có vẻ nhàn nhã vô tư, thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi chế nhạo
Mâu Vũ.
“Mâu trưởng lão, ngươi cố gắng vô ích thôi, tốt hơn hết là đừng đấu tranh nữa.”
“Dù sao chắc chắn báo giá của bọn ta cũng sẽ cao hơn của ngươi một chút.”