Cũng đã nghe qua uy danh của nàng.
Nếu như ở Nguyên Tiên giới trước kia, thì ngay cả tư cách để hắn trực tiếp đối
mặt với Thu Vũ Tuyền cuxg không có.
Nhưng lần này, sau khoảng thời gian hoảng hốt ngắn ngủi, hắn đã bình tĩnh trở
lại.
Sợ gì chứ?
Bản thân bây giờ là Đạo Thần rồi.
Thu Vũ Tuyền vẫn là Đạo Thánh.
“Giết nàng!”
Trong mắt hắn, Thiên tộc chủa là một nhân vật không tồn tại trong phó bản
tranh đoạt Thần vị mà thôi.
Mà Thu Vũ Tuyền mới thật sự là kẻ địch.
“Toàn lực giết chết nàng ta.”
Sư tử dùng toàn lực vồ thỏ, hắn không những thúc động đạo tự thân của mình
xông đến mà còn lệnh cho những bộ hạ Đạo Thánh cùng vây đến giết Thu muội
tử.
Dưới cái nhìn hoặc kinh hoàng, hoặc gấp gáp, hoặc sợ hãi của những đệ tử
Vương phủ phía sau, một trận đại chiến đã bộc phát như vậy.
Thu Vũ Tuyền muốn giải quyết Khung Cư Đạo Thần không hề khó, dùng nhát
“Vô Đạo kiếm” kia là được.
Nhưng lần này, nàng không sử dụng.
Hơn nữa lại trực tiếp giết lên.
Là một kình địch của Khương Thành, nàng vốn đã chuẩn bị cho mình một tư
cách vượt cấp để đánh với Đạo Thần.
Nhưng mà thật đáng tiếc vì đây là kỉ nguyên đâu tiên, căn nguyên ở đây không
còn là căn nguyên của khi trước, không hề có sự thân thiết với nàng.
Nàng vốn dĩ không điều động được.
Chuyện này mang lại việc sức chiến đấu trực tiếp ở thế hạ phong.
Ngoại trừ ý cảnh kiếm đạo thập tứ trọng vừa lóe lên lúc đầu ra, về sau nàng đã
bị nhấn chìm trong đạo hải của Khung Cư Đạo Thần.
“Không…”
“Không được!”
Tiếng kêu thảm thiết của nhiều đệ tử Vương phủ phía sau vang lên.
Khoảng thời gian này ngày nào cũng nhìn Thu Vũ Tuyền, rất nhiều hồn phách
của những tử đệ trẻ đều đã bị nàng hớp mất.
Nhìn thấy nàng gặp phải nguy cơ trùng trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết,
rất nhiều trái tim cũng muốn vỡ tan.
Năm giáo viên Vương phủ liền ra tay, nhưng lại rơi vào vòng vây trong tích tắc,
đến tính mạng cũng khó giữ.
Cũng vào thời khắc nguy cơ trùng trùng đó, mũi kiếm rõ ràng không hề mang
theo căn nguyên của Thu Vũ Tuyền đột nhiên chẻ ra một khe nứt giữa biển
người đông đến ngạt thở một cách diệu kì.
Khe nứt đó nhanh chóng lan tràn ra.
Thoắc cái trực tiếp xông thẳng vào thần đài của Khưng Cư.
Phập!
Một tiếng vang nhẹ nhàng, thần đài đã xuất hiện vết nuets.
“Chuyện này không thể nào!”
Khung Cư kinh hoàng.
Thu Vũ Tuyền không hề sử dụng căn nguyên, sao có thể làm chấn động được
thần đài?
Chuyện thế này khó tránh thật vô lí.
Chiến đấu vốn không phải có quy định, nhìn thấy không thể nào trực tiếp hủy đi
thần đài của đối phương, Thu Vũ Tuyền trực tiếp giết đến bản thể của Khung
Cư.
Đạo hải xug quanh vẫn dâng tràn cuồn cuồn như muốn nuốt lấy người.
Mà bốn thần đài của Khung Cư cũng vẫn rất hung hãn, không ngừng tàn phá
bức bình phong tiên lực càng ngày càng yếu của nàng
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể đỡ được mũi kiếm của nàng.
Dưới sự dẫn đường của thanh kiếm trong tay, Thu Vũ Tuyền xé toạt hết được
này đến đường khác.
Thời khắc bức bình phong tiên lực tự thân bị phá vỡ, nàng cuối cùng cũng bị
thương, nhưng cuối cùng cũng giết được bản thể của Khung Cư ở bên trong.
“Không!”
Trong mắt Khung Cư lại lần nữa hiện ra vẻ kinh sợ.
Chỉ là đã muộn rồi.
Tuy đã có được một thân thể của Đạo Thần, nhưng thật đáng tiếc, hắn vốn chỉ là
một Chí Tôn bình thường ở kỷ nguyên thứ ba mà thôi.
Nói về việc nắm vững độ hiểu biết và kĩ năng chiến đấu ở cảnh giới Đạo Thần,
hắn thua xa Thu Vũ Tuyền đến tám ngõ lận.
Nếu như Thu Vũ Tuyền hôm nay gặp phải một Đạo Thần lão luyện có kinh
nghiệm phong phú, vậy nàng chắc chắn sẽ không có cơ hội tiếp cận đối phương.
Phật!
Thanh kiếm ấy cuối cùng đã xé toạt bức bình phong tiên lực của Khung Cư.
Tuy không chặt đứt tiên thể của hắn, nhưng cũng phá được ý thức của hắn một
cách thần kì.
Thời điểm bức bình phong tiên lực mất đi, trường kiếm cũng không hề ngưng
lại mà trực tiếp lướt qua cổ họng.
Khi Đạo Thần ngã xuống, toàn trường dường như đã rơi vào biển im lặng.
Ai cũng không thể ngờ, nữ nhân xa lạ bí ẩn này lại có thể xử đẹp một Đạo Thần
mạnh mẽ của Tiên tộc cơ chứ.
Đó tương đương với cường giả Thiên giai cửu trọng đấy.
Thu Vũ Tuyền trong tháng này ngày ngày đến nghe dạy học, rất nhiều người
còn cho rằng nàng cũng chưa đến được Thiên giai nữa.
Dù có đánh giá cao nàng ra sao cũng sẽ không cảm thấy thực lực của nàng vượt
qua Thiên giai tứ trọng, bởi vì người yếu nhất dạy cho bọn họ chính là Thiên
giai ngũ trọng.
Kết quả bây giờ…
Thu Vũ Tuyền dường như không cảm nhận được sự kinh hoàng của bọn họ.
Sau khi xử lí xong kẻ mạnh nhất hiện trường là Khưng Cư, nàng nhanh chóng
giết đến những Đạo Thánh khác.
So với đạo hải, xé toạc pháp tắt không gian đơn giản hơn nhiều.
Suy cho cùng thì cảnh giới Đạo Thánh này sớm đã được nàng quen đường rồi.
Thời gian còn chưa đầy năm phút, bảy Đạo Thánh của Thiên Dương tông đã
chết đi sáu người, hơn hai trăm Đạo Tôn ra đi một nửa, còn lại thì tháo chạy hộc
mạng.
Chiến thắng thuộc về Vương phủ.
Khi Thu Vũ Tuyền bỏ lại kiếm vào bao, toàn trường đã rơi vào cảnh yên tĩnh
khó nói nên lời rồi.
Năm giáo viên ngây người ra nhìn bóng hình nàng vừa tắm trong máu tươi, nhất
thời không phân nỗi đâu là của những kẻ địch đó, đâu là do nàng tự làm mình bị
thương.
Nhưng tử đệ Vương phủ kia, giờ đây trong mắt đã là cảm xúc sùng bái không
thể tả dâng trào.
Trận chiến vừa rồi của Thu Vũ Tuyền đã để lại trong lòng họ ấn tượng khó phai.
Chỉ là bây giờ, bọn họ đều cẩn thận che giấu sự ngưỡng mộ đó lại, dựa vào thực
lực mà Thu Vũ Tuyền vừa triển lộ ra, bọn họ quả thực vớ không tới.
Mà lúc này, cấp cao của Thiên tộc cuối cùng cũng nghe tin mà đến.
Ngay phía trước hiển nhiên là Tinh Diệu Hoàng.
Sau hắn là Quân Vương hóa thành Ngọc Hoàn Vương càng gấp gáp hơn.
Hắn không lo lắng cho tử đệ của Vương phủ mà chỉ lo lắng cho Thu Vũ Tuyền.
Nhìn thấy nàng vẫn còn nguyên vẹn đứng tại chỗ, trái tim ấy mới yên tâm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Những tử đệ của Vương phủ mới như từ trong mộng tỉnh dậy, hoàn toàn kích
động chạy lên nghênh đón.
“A, bái kiến bệ hạ!”
“Lão tổ!”
“Gia gia, vừa rồi đáng sợ quá!”
“Bên kia mạnh quá, còn có Đạo Thần nữa!”
“Nàng, nàng mạnh lắm, toàn là nhờ tỷ tỷ này…”
Trong sự miêu tả hết lời của bọn họ, Quân Vương và đám thân Vương mới coi
như đã hiểu ra.
Thu Vũ Tuyền một mình đánh bại tông môn Tiên tộc có một Đạo Thần tọa trấn
bên kia.
Sức chiến đấu như vậy, những Vương gia bọn họ không thể chắc là có thể làm
được.
Sau khi Thu Vũ Tuyền trở về trị thương, bọn họ cũng nhịn không được mà bàn
luận.
“Thu Vũ Tuyền này đúng là đáng tin mà.”
“Chỉ dựa vào việc mình nàng cứu được nhiều người của Ngọc Hoàn Vương như
vậy cũng đủ để có được sự tôn trọng của Thiên tộc ta rồi.”
Mười mấy vị Vương gia không hẹn mà cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Không sai, trận chiến lần này đã chứng minh nàng thật sự đứng về phía Thiên
tộc chúng ta.”
“Hơn nữa, thực lực của nàng cũng thật bất phàm.”
“Ta biết Thiền Dương tông, tên tặc tử Khung Cư kia không dễ dàng gì mà đối
phó được, thật không ngờ lại chết trong tay nàng.”
“Không hổ là Thần thai mà!”
“Cũng không có gì lạ, nhát kiếm kia của Thu Vũ Tuyền đến cả trứng thần còn
có thể cắt ra, Khung Cư bị giết cũng là chuyện hợp tình hợp lí mà.”
“Không.”
Tinh Diệu Hoàng vẫn luôn quan sát những thi thể trên mặt đất lắc đầu với vẻ
mặt nghiêm trọng.
“Theo sự miêu tả của những giáo viên và tử đệ của Ngọc Hoàn Vương mô tả,
kết hợp với tử trạng của những thi thể này, nàng lần này không dùng nhát kiếm
ấy.”
“Ta vừa cảm nhận kĩ càng, lực thiên địa chiên đấu có hiện tượng bị điều động.”
“Hơn nữa…”
Hắn trầm giọng lại nói: “Thứ mà Khung Cư thôi động trước nhất là ý thức.”
“Cái gì?”
Tất cả những thân Vương và cao thủ cung đình có mặt đều kinh hoàng hô lên.
“Đó chẳng phải là thủ đoạn của tộc ta sao?”
“Thu Vũ Tuyền đến từ dị giới, không thể nào có linh ý, sao nàng có thể điều
động được lực thiên địa?”