“Tưởng ta dễ gạt như thế à?”
Quan Minh Thiên Thần làm sao lại tin vào lời giải thích vu vơ của Nam Khâu.
Chỉ nghĩ là hắn muốn tìm những chỗ đột phá khác mà thôi.
Thế là mang theo một đám trưởng lão đuổi theo người này không tha.
Hắn vừa đuổi theo thì lực lượng phòng thủ ở phía chính diện lập tức yếu đi rất
nhiều.
Khương Thành ở phía sau cũng vừa hay đuổi tới, phía trước đã không có cao
thủ nào ngăn cản.
Ca này nhìn thấy kết giới ở phía trước, cũng không biết là đang làm cái gì.
Chỉ tưởng là có người ở bên trong tranh đoạt bảo vật, bố trí tầng kết giới này để
ngăn cản người bên ngoài tiến vào.
Thế là, hắn không hề dừng lại, cứ như đúng rồi mà thúc giục thánh giới xông
vào bên trong,
Vây bên ngoài kết giới chỉ còn lại một vài Giới Thần bình thường và Hư Thần
của Thánh Tượng tông, làm sao có thể đỡ nổi công kích của Khương Thành.
Trong chớp mắt, bọn họ đã bị đập cho người ngã ngựa đổ.
Ngay sau đó là một tiếng vang cực lớn, kết giới triệt để bị tông sụp!
Dưới sự che phủ của vô số ánh sáng trận phù dày đặc, một cái lò luyện khí cực
đại giống như bị xích sắt khóa lại triệt để hiện ra trước mắt mọi người.
Nói thật thì, nếu như đây thực sự là tranh giành báu vật, vậy lần này Khương
Thành và Nam Khâu cũng xem như đã hoàn thành một màn phối hợp tuyệt vời.
Nam Khâu dẫn dụ chủ lực của “kẻ địch” rời đi để hắn nhân cơ hội tiến vào.
Mà đây cũng là thứ Nam Khâu mong muốn.
Nghe thấy âm thanh vang lên, hắn lập tức dừng lại.
Giơ hai tay lên vội vàng cười khổ giải thích: “Quan Minh đạo hữu, ngươi thật
sự hiểu lầm rồi, ta không có cố ý phá hoại chuyện tốt của ngươi đâu.”
“Thật sự có người đang đuổi giết ta.”
Lúc này Quan Minh làm gì còn rảnh rỗi để ý đến hắn?
Hắn vội vàng xông đến khu vực trung tâm của lò luyện khí thì đã nhìn thấy
Thanh Khuyết Thánh Chủ mặt đầy tro bụi.
“Ai!”
“Là ai làm hả?”
“Qua thêm mấy trăm nghìn năm nữa là lần luyện khí này đã kết thúc rồi, lần này
cơ hội thành công vô cùng lớn!”
“Là ai đột nhiên xông vào hại ông đây công sức đổ sông đổ bể hết hả?”
Tiếng gào rống đầy tức giận của hắn vang vọng khắp bốn phía, chấn đến mức lỗ
tai của mọi người đều vang lên ong ong.
Và sau khi nhìn thấy Quan Minh Thiên Thần, vị đế khí sư này lại càng phát
cuồng như một con sư tử vậy, túm thật chặt cổ áo của đối phương.
“Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi!”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc luyện khí không thể bị làm phiền được, kêu
ngươi phải canh cho kỹ!”
“Kết quả ngươi làm thế nào hả?”
Nước miếng bay loạn tứ tung, mặt của Quan Minh cứ như được tắm rửa tội luôn
vậy.
Hắn cũng ngu người luôn.
Đường đường là Thiên Thần lại bị một Thánh Chủ bình thường túm cổ áo, lại
còn quên đẩy hắn ra nữa.
“Thất, thất bại rồi á?”
“Ngươi nói coi?”
Không chỉ có Thanh Khuyết, mấy đồ đệ và mười mấy đồ tôn của Thanh Khuyết
với cả hàng trăm luyện khí sư bát giai được Quan Minh mời đến để giúp đỡ một
tay cũng đều bùng nổ lửa giận.
Nghĩ cũng phải, bọn họ vì làm cái việc này đã bỏ ra cố gắng hơn trăm triệu năm
rồi.
Mỗi một bước đều như đi trên dây thép vậy, không dám xảy ra bất cứ sơ sót
nào.
Giống như khi xếp gỗ chỉ còn thiếu có hai thanh gỗ cuối cùng, nhưng đột nhiên
lại bị người khác đạp đổ, ai mà chịu cho nổi chứ?
“Là ai làm hả?”
“Cho hắn tan xương nát thịt cũng không giải được mối hận trong lòng ta!”
Cuối cùng Quan Minh cũng hoàn hồn lại, ý thức được đế khí siêu phàm của bản
thân lại thất bại nữa, cuối cùng triệt để bùng nổ.
“Nam Khâu!”
“Đều là chuyện tốt do cái tên khốn kiếp nhà ngươi gây ra, nếu lần này ngươi
không cho ta một lời giải thích, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu…”
“Quan Minh đạo hữu đừng hiểu lầm!”
Nam Khâu tất nhiên sẽ không bỏ đi, hắn còn muốn tự mình bước ra nữa kìa.
Cái tên mặt người dạ thú này giờ đây đã tiến đến trước mặt của Khương Thành,
ra vẻ vô cùng đau đớn.
“Haizz, Khương huynh, ngươi bảo ta phải nói ngươi như thế nào đây?”
“Ban nãy ta đã không ngừng ngăn cản ngươi, nói là đừng có đuổi theo, đừng có
đuổi theo nữa rồi.”
“Ngươi cứ một mực đuổi giết ta, bây giờ thì hay rồi…”
Được hắn nhắc nhở như thế, đám Giới Thần và Hư Thần lúc trước bị Khương
Thành dùng thánh giới tông ngã cũng nhận ra.
“Chính là người này!”
“Người xông vào kết giới ban nãy chính là hắn!”
“Cái gì?”
Cuối cùng đã tìm được kẻ đầu sỏ gây nên tội, Thanh Khuyết và Quan Minh
đồng thời giết đến trước mặt Khương Thành.
“Hóa ra là ngươi!”
Trong phút chốc, Thành ca đã bị trưởng lão của Thánh Tượng tông và một đám
luyện khí sư bao vây chặt chẽ đến mức con kiến cũng không chui lọt.
“Cái thứ đáng hận này, ngươi có biết bản thân đã gây ra chuyện gì hay không
hả?”
“Đáng chết, ngươi lại phá hủy đế khí siêu phàm của ta!”
“Công sức trăm triệu năm của lão phu bị ngươi hủy hoại hết, ngươi xong đời
rồi!”
“Là ai phái ngươi đến, ngươi muốn làm cái gì hả?”
Quan Minh Thiên Thần cũng không ngốc, ngay lúc vây kín Khương Thành, hắn
cũng không quên mất Nam Khâu.
“Đừng tưởng rằng ta không biết hai người các ngươi là cùng một giuộc, chuyện
tốt mà Thiên Lư cung các ngươi làm, bọn ta nhớ rồi!”
“Ta không có mà!”
Nam Khâu ra vẻ vô tội.
“Ta là Thiên Lư cung, hắn là Hám Thiên cung, bọn ta một người tu thần một
người tu tiên, sao lại là cùng một giuộc cho được?”
“Lần này thật sự là do hắn đuổi giết ta, không tin thì các ngươi có thể quay trở
về nghe ngóng thử.”
“Ban nãy ta chỉ là hoảng loạn không biết chạy đi đâu, hơn nữa ta còn cố ý tránh
khỏi kết giới, cũng vì sợ sẽ ảnh hưởng đến Thanh Khuyết đại sư.”
Thiên Lư cung và Hám Thiên cung quả thực không thể nào là cùng một nhà.
Hắn nói như thế, mọi lỗi lầm tất cả đều quy về Khương Thành.
Hai mắt của Thanh Khuyết Thánh Chủ như muốn nuốt sống luôn người khác.
“Ngươi to gan lắm, chuyện lớn như luyện chế đế khí mà ngươi cũng dám phá
hoại!”
“Quan Minh, chuyện luyện khí bãi bỏ đi, lão phu mất hứng rồi.”
“Đừng mà!”
Quan Minh Thiên Thần đã tức đến mức muốn bốc khói luôn rồi.
“Đại sư đừng đi mà, ta sẽ giúp ngươi hả giận ngay!”
Uy áp của Thiên Thần trên người hắn và thánh giới đã sớm hoàn toàn bao trùm
lấy Khương Thành.
“Dù cho ngươi có là người của Hám Thiên cung thì hôm nay cũng đừng hòng
sống sót rời khỏi nơi này!”
Khương Thành từ lúc tiến vào đã trở thành mục tiêu của mọi người, đến tận lúc
này mới hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn không kìm được nhìn Nam Khâu một cái thật sâu.
Cái tên này cũng mưu mô nhỉ, lại dùng cái cách này để hại ta thêm một lần nữa.
Nhưng mà, chuyện này cũng chỉ thế mà thôi.
Không bàn tới chuyện ở phương diện luyện khí mà hắn có thể giải quyết, dù cho
đó là những lĩnh vực khác mà hắn không rành thì đã làm sao?
Bản thân hắn còn sợ đắc tội người khác nữa à?
“Đươc rồi, được rồi, ta còn tưởng có chuyện gì lớn nữa chứ.”
“Không phải chỉ là bất cẩn hủy mất một lần luyện khí thôi sao, cùng lắm thì trả
cho các ngươi một cái là được rồi.”
Hắn quét mắt nhìn đám người đang nổi giận đùng đùng ở xung quanh một
vòng, lắc đầu như hận sắt không thành thép.
“Chỉ có một chút chuyện nhỏ đó mà xem các ngươi kích động thành thế này kìa,
cuộc đời vẫn chưa trải đủ nhiều đây mà.”
Mọi người vốn còn hận không thể ăn sống hắn.
Nghe được lời này ngược lại bị chọc tức đến bật cười.
“Cái gì, chút chuyện nhỏ á?”
“Cái tên đáng chém nghìn đao như ngươi lại còn giáo huấn bọn ta?”
“Đền? Ngươi lấy cái gì đền hả?”
“Lẽ nào ngươi có đế khí siêu phàm?”
Khương Thành đương nhiên không thể mang Thái Ngư Kiếm tùy thân đền cho
đối phương rồi.
Ngược lại là Nam Khâu đứng ở vòng ngoài vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn
lên tiếng.
“Khương huynh quả thực có một món đế khí siêu phàm, nhưng đó là gốc rễ yên
thân gửi phận. Hơn nữa lại còn kèm theo đạo đỉnh phong nữa, cứ đền như thế
thì khó tránh quá lỗ rồi.”
Được hắn nhắc nhở, Quan Minh Thiên Thần sáng cả mắt lên.
Hắn tìm Thanh Khuyết giúp đỡ, dù cho thật sự luyện chế thành công thì đế khí
nhận được cũng chỉ mang theo thánh giới bình thường mà thôi.