Khương Thành cũng không so đo với giọng điệu không hay của nàng.
“Mà thôi kệ đi, bây giờ ngươi có thể bắt đầu rồi đấy.”
Hắn cười mỉm làm tư thế “mời bắt đầu biểu diễn” với Thu Vũ Tuyền.
“Bắt đầu cái gì?”
Từ đầu Thu đại mỹ nữ vẫn chưa lý giải được ý hắn.
“Bắt đầu hô ba lần, hôm nay chính là ngày đầu tiên.” Khương Thành bày ra vẻ
mong chờ.
Nhưng Thu Vũ Tuyền có chút khó khăn rồi.
“Hả? Bây giờ hô ư?”
Nàng không định quỵt nợ, nói được thì sẽ làm được.
Nhưng vốn định tìm nơi không người lặng lẽ hô thôi, sau này cũng định làm
vậy.
Ở đây có nhiều người như thế, sao có thể nói lời thoại vừa buồn nôn vừa bẽ mặt
kia ra được?
“Không phải sao? Điều kiện ta đưa ra lúc nãy là chuyện đầu tiên làm mỗi ngày
là hô ba lần, không trì hoãn!”
“Ngươi!”
Vừa nãy Thu Vũ Tuyền vẫn cảm thấy điều kiện này thật sự quá đơn giản.
Nhưng mãi đến lúc muốn nàng hô lên thì lại phát hiện ra nó khó vô cùng.
Trên đời này, người nàng căm ghét nhất chính là Khương Thành, không có lựa
chọn thứ hai khác.
Muốn đạp ngã hắn, rồi hung hăng giẫm lên mười nghìn lần biết không?
Dưới trạng thái tâm lý này, bảo nàng tự mình nói tôn sùng Thành Ca nhất, quả
thật cả tâm lý và sinh lý đều khó chịu.
Huống hồ còn đứng trước mặt nhiều người như thế.
“Có thể đổi nơi không?”
Nàng lặng lẽ truyền âm, muốn thương lượng với Khương Thành một chút.
Thành Ca lắc đầu ngay và luôn.
Hắn còn rất tủi thân.
“Ta đã đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy rồi, không tổn hại một cọng lông tơ trên
người ngươi, ngươi còn trả giá với ta à? Ngươi còn có chút lương tâm nào
không?”
Thu Vũ Huyền cắn chặt răng, kiềm chế xúc động muốn cắn hắn một cái, tiếp
tục thương lượng.
“Vậy ta truyền âm hô được không?”
“Đừng mong trổ tài khôn vặt!”
Đáng ghét!
Thấy hắn hoàn toàn không có ý buông tha, Thu Vũ Tuyền lại phẫn nộ đánh hắn
một trăm lần trong lòng.
Rồi mới mở miệng.
“Ta tôn sùng Khương Thành nhất!”
“Ta tôn sùng Khương Thành nhất!”
“Ta tôn sùng Khương Thành nhất!”
Trước mặt các vị Thần Quân và Đạo Tôn làm như kiểu bóp mũi uống thuốc hô
nhanh ba lần cho xong.
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Thành Ca lại vỗ vỗ vai nàng, khích lệ nàng.
“Lần đầu tiên lớn tiếng như vậy luôn, rất có tinh thần!”
“Khởi đầu tuyệt đấy, sau này nhớ giữ vững nha.”
“Được rồi, nói điều kiện hai đi!”
Thu Vũ Tuyền đã chẳng muốn nói chuyện với hắn, chỉ muốn hoàn thành tất cả
một cách nhanh chóng.
Theo nàng thấy, với tính cách kỳ lạ của Khương Thành, thì chuyện thứ hai cũng
sẽ không khó lắm.
Nhưng Thành Ca lắc đầu.
“Điều thứ hai ta vẫn chưa nghĩ xong, giữ lại sau này nói vậy.”
Đây là “Tiên Mẫu chuyển thể”.
Hắn đang nghĩ, chi bằng đợi đến khi Thu Vũ Tuyền “hồi phục” ký ức và thực
lực của Tiên Mẫu lại đưa ra điều kiện thứ hai.
Đến lúc đó mới có thể chân chính có được quyền lợi lớn nhất!
“Ngươi quả thật bỉ ổi vô cùng!”
Nghe hắn vẫn muốn lấp lửng với mình, Thu Vũ Tuyền sốt ruột.
Cảm giác cứ như trên đỉnh đầu có một thanh kiếm có thể rơi xuống bất cứ lúc
nào, rất khó chịu.
Thành Ca không để ý chút nào.
Dù bây giờ có mắng hung hăng thế nào đi nữa thì sáng sớm mai Thu Vũ Tuyền
cũng vẫn phải “tôn sùng” mình ba lần.
Cái này rất tuyệt.
Khóe mắt mọi người đứng một bên giật giật, trong thoáng chốc không biết phải
nói gì mới đúng.
Trong cảm nhận của bọn họ, dù là thiên phú, giá trị hay thành tựu tương lai của
Thu Vũ Tuyền đều cao hơn Khương Thành nhiều.
Tương lai là thiên chi kiêu nữ, đã định trước sẽ trở thành Đạo Tôn, thậm chí là
Thần Quân.
Mà Khương Thành, bọn họ không giải thích được, chỉ là một Thượng Đình Tiên
Nhân có chút thực lực ngầm mà thôi.
Lại mang mắt kính có màu, vậy càng thấy chướng mắt.
Kết quả bây giờ Vũ Thu Tuyền tự nói mình tôn sùng Khương Thành.
Dù biết rõ nàng “bị ép buộc”, nhưng lọt vào tai, bọn họ vẫn không thể chấp
nhận được.
“Thật buồn cười!”
Ưng Trì Đạo Tôn là người đầu tiên chịu không được bước ra, bày tỏ bất bình
cho Thu Vũ Tuyền.
Dẫu sao Thu muội cũng gia nhập Kiếm các của hắn.
Người bên mình phải bảo vệ chứ.
“Không biết thiên phú và tiền đồ của Thu Vũ Tuyền cao hơn ngươi bao nhiêu.”
Hắn lạnh lùng giễu cợt nói: “Ta thấy ngươi bụng dạ hẹp hòi ghen tị nàng, nên
mới muốn nàng nói mấy câu kiểu này.”
Dao Lang Đạo Tôn và mấy Đạo Tôn khác cũng nhao nhao phụ họa.
Dù sao “Ẩn Hoàng” của Khương Thành chỉ là hư danh, không có thực quyền.
Nên cũng chẳng có gì đáng sợ.
“Đúng, đâu ra chuyện ép người khác nói tôn sùng mình chứ?”
“Lần đầu tiên trong đời này thấy loại chuyện thế này, mở mang tầm mắt thật!”
“Cũng là lần đầu ta thấy có người có thể vô sỉ đến mức này.”
“Quả là phá bỏ được giới hạn nhận thức…”
Năm vị Thần Quân không lên tiếng, hoàn toàn không có dự định hỗ trợ Thành
Ca trước lời chỉ trích của bọn họ.
Mặt Thu Vũ Tuyền không cảm xúc gì, Yên Dĩ thì cười trên nỗi đau của người
khác.
Còn Tam Nhãn Hổ lại nhìn đám người như nhìn đám ngu, thậm chí hơi cảm
thông.
Hắn từng thấy nhiều người khiêu khích Thành Ca rồi, hình như kết cục mấy
người đó không tốt lắm.
Quả nhiên lúc đó, Khương Ẩn Hoàng lại thở dài lần nữa.
“Thu Vũ Tuyền đã thẳng thắn nhận thua vụ cá cược, cuối cùng làm một tấm
gương tốt rồi.”
“Những người khác thì sao?”
Hắn trưng ra vẻ mặt thất vọng lắc lắc đầu.”
“Chẳng lẽ ta còn phải thúc giục nữa?”
“Tiên quan của Thiên Cung không có chút tự giác nào sao?”
Hắn nói như vậy, khiến đám Đạo Tôn, Chí Tôn vốn đang chế giễu hắn bỗng
dưng tịt ngòi.
Đến cả mấy lời vốn sắp nói ra cũng mắc giữa đường, dường như đột nhiên bị
người ta bóp cổ vậy.
Vừa nãy xảy ra quá nhiều chuyện kinh ngạc, thậm chí làm bọn họ quên đi một
chuyện.
Đó chính là, bọn họ cũng đánh cược với Khương Thành.
Cũng cược xem phẩm giai Tiên quan của Thu Vũ Tuyền và Khương Thành ai
cao hơn.
Khi đó bọn họ đều chọn Thu Vũ Tuyền thắng.
Bây giờ kết quả đã tuyên bố, Thu Vũ Tuyền thua rồi, nên bọn họ cũng thua.
Theo ước định, sau khi thua rồi, thì bọn họ phải quỳ xuống đập đầu với Khương
Thành, gọi tiếng chào gia gia.
Thấy biểu cảm khó coi của bọn họ, Thành Ca cười phơi phới.
“Xem ra các người cũng không dễ quên!”
“Đã nhớ rồi thì nhanh lên, làm cho xong chuyện nhanh nào.”
Hắn đứng trước mặt đám người, thậm chí còn biến ra một cái long ỷ, sỗ sàng
ngồi xuống.
Tư thế đó, giống như đang đợi đám Thần Sơn hô muôn năm.
Tam Nhãn Hổ luôn thích chiếm tiện nghi, ngồi bên cạnh Thành Ca ngay lập tức,
tận tâm tận lực như một hộ vệ.
“Nhanh lên nhanh lên!”
“Đừng có mà kì kèo.”
“Khương Thành, ngươi đừng có ép người quá đáng!” Dao Lang Đạo Tôn thẹn
quá hóa giận.
Đường đường là Đạo Tôn, sao có thể chấp nhận quỳ xuống dưới một Đế cảnh
bát trọng?
Đừng nói là Đế cảnh bát trọng, dù lúc năm vị Thần Quân đến hiện trường, bọn
họ cũng chỉ cúi người hành lễ chứ không quỳ.
“Đúng!”
Ưng Trì Đạo Tôn sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hà tất ép người như vậy?”
“Giữa chúng ta không có thù sâu oán nặng, nếu hôm nay ngươi lùi một bước,
chúng ta vẫn có thể kết nghiệp tốt.”
“Nếu ngươi cứ một mực không chịu giác ngộ, chính là ép tương lai bọn ta trở
thành địch với ngươi.”
Mấy lời của hắn, trên mặt thì chịu thua, nhưng thực chất là uy hiếp.
Nếu ngươi không bỏ vụ cá cược đó, vậy sau này bọn ta sẽ báo thù ngươi.