Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách ứng đối của nhóm người Tinh U Quốc sư và Nguyệt Ảnh Hoàng tuy

không thể nói không có hiệu quả nhưng hiệu quả nhận được lại vô cùng ít ỏi.

Bọn họ trơ mắt đứng nhìn Mệnh Nguyên bút vung vẩy không chút cố kỵ gì, bản

thân chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động, hoàn toàn không biết phản kích như

thế nào.

“Cứ tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ bị nó giày vò từng chút đến chết mất!”

“Đúng đấy, chống được một lần cũng không chống được nhiều lần.”

“Đúng là số mệnh thật mà, rõ ràng chúng ta đã tiêu diệt Tiên tộc rồi, giờ lại phải

đối đầu với Đạo của Thiên Uyên Thánh Chủ.”

“Đáng ghét! Rõ ràng là Thiên Đạo đang muốn đuổi cùng giết tận chúng ta mà!”

Việc đã đến nước này, sao bọn họ lại không biết tất cả đều là do Thiên Đạo cơ

chứ.

Nếu như không phải đích thân Thiên Đạo ra tay thì làm sao Thu Vũ Tuyền biến

thành Ma thai được đây?

Tất nhiên, nếu như Tuyền muội tử biết được bọn họ qua cầu rút ván, giết chết

hàng chục ngàn người xuyên không, kể cả Quân Vương thì e là nàng cũng sẽ

không tiếp tục ở lại Thiên tộc nữa.

Cũng vào ngay lúc mọi người rơi vào đường cùng, một bóng hình đột nhiên bay

đến trên không trung.

“Chỉ Dư!” Mọi người kinh ngạc hô lên.

Nghênh đón chiếc bút kia, nàng thúc giục linh ý, lực thiên địa thập nhất trọng

càn quét qua đó.

Chỉ là hiệu quả vẫn không quá lớn.

Chiếc bút kia chỉ nhẹ nhàng run rẩy một chút đã vững vàng trở lại.

Nhưng dường như Chỉ Dư cũng không hề chịu ảnh hưởng bởi đạo mệnh số của

nó, nàng lại bay thẳng một đường về phía trước gần nó.

Ngay sau đó, lực thiên màu tím từ bốn phía bắt đầu hội tụ lại.

Một chiếc lồng khổng lồ dần được hình thành và nhanh chóng co về phía Mệnh

Nguyên bút.

Trong khoảnh khắc, đạo mệnh số vừa nãy vẫn còn giăng kín khắp cả thành đã

biến mất không thấy đâu.

“Hay lắm!”

Trong mắt của nhóm người Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng tràn ngập

niềm vui.

“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng đỡ được rồi!”

“Ta biết ngay mà, nữ nhân này sẽ không bỏ mặc cả tộc đâu!”

Nghe bọn họ nhận xét như thế, biểu cảm của Tinh U Quốc sư không được tự

nhiên cho lắm.

Lần này trước khi xuất chinh, hắn còn chụp cho Chỉ Dư cái mũ là cấu kết với kẻ

địch bên ngoài Khương Thành nữa kìa.

Vậy mà giờ đây, hắn chỉ có thể giống như những người khác, ngẩng đầu ngước

nhìn bóng dáng yểu điệu ở trên bầu trời cao kia.

Mang hết niềm hi vọng gửi gắm lên người nàng, chờ mong nàng cứu vớt mọi

người.

Vào lúc ánh sáng màu tím co về phía Mệnh Nguyên bút còn cách khoảng hơn

mười trượng thì đã nghênh đón một lực đẩy thần bí.

Ánh sáng màu vàng bao bên ngoài chiếc thạch bút đột nhiên rung động kịch

liệt.

Vầng sáng tím vây ở bên ngoài cũng bắt đầu nhanh chóng bùng cháy.

Lực thiên và sức mạnh của đạo lại mở ra một trận giao chiến đầy kịch liệt.

Hiện giờ Chỉ Dư vẫn chưa thể nào cản nổi được ý chí của Thiên Đạo.

Hy vọng duy nhất đó là công kích “bản thể” của Mệnh Nguyên bút, khiến cho ý

chí Thiên Đạo mất đi chỗ dựa.

Nếu không phải có sự cản trở của ý chí Thiên Đạo, nàng thậm chí còn có thể

trực tiếp vươn tay bắt lấy chiếc bút kia, khống chế nó trong lòng bàn tay nữa

kìa.

Loại giao chiến giằng co kiểu này diễn ra trong vòng khoảng nửa khắc, gương

mặt xinh đẹp vốn bình thản của Chỉ Dư cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Hai má đỏ gay cũng đã thể hiện được áp lực vào lúc này của nàng.

Chỉ là lực thiên thần kỳ cũng đã từng bước co lại đến trong chu vi một trượng.

Không gian phát huy của Mệnh Nguyên bút dường như cũng sắp sửa thu hẹp

đến không còn gì!

Cứ mãi tiếp tục như thế có lẽ nó sẽ thật sự bị Chỉ Dư hoàn toàn nhốt kín, cuối

cùng trở thành một “tù binh”.

Đối diện với tình hình như thế, Mệnh Nguyên bút bị ý chí Thiên Đạo khống chế

đã rời khỏi vị trí ban đầu, bắt đầu công kích vào vòng tròn bao vây mình.

Ánh sáng vàng lượn lờ, uyển chuyển tựa một thanh chủy thủ sắc nhọn, chọc

thủng một lỗ trong vầng sáng tím kia.

Chỉ Dư vội vàng điều động lực thiên vây đuổi chặn bắt nhưng cuối cùng vẫn là

thất bại trong gang tấc.

Sau khi Mệnh Nguyên bút thoát khỏi vòng bao vây của lực thiên thì đã hóa

thành ảo ảnh và biến mất trong không trung.

Hiển nhiên, ý chí Thiên Đạo cũng mang theo nó cùng nhau rút lui.

“Thắng rồi!”

“Cuối cùng cũng thắng một lần!”

Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng vô cùng xúc động.

Mới một khoảng thời gian trước, Thiên tộc vẫn còn thế như chẻ tre, tựa như là

cái tên đại diện cho thắng lợi vậy.

Nhưng dạo gần đây sau khi liên tiếp hứng chịu quá nhiều nạn kiếp ập đầu, đến

mức chiến thắng cũng chỉ còn là điều xa xỉ thì sự tự tin của bọn họ đã hoàn toàn

bị đánh mất.

Khi Chỉ Dư bay xuống, nàng đứng không được vững, sắc mặt cũng vô cùng khó

coi.

Mọi người vội vàng vây xung quanh nàng.

Hai vị hoàng giả đích thân đỡ lấy nàng, cẩn thận từng tí cứ như thứ họ đang đỡ

là một món đồ quý giá vô cùng dễ vỡ vậy.

Người duy nhất vẫn còn giữ được chiến lực không thua kém gì Thiên giai thập

nhị trọng, hơn nữa Thần thể gần như có thể vô hiệu hóa hoàn toàn sự tấn công

và xâm chiếm của Đạo, Chỉ Dư xem như là con át chủ bài cuối cùng mà Thiên

tộc có thể trông chờ.

“Ngươi thế nào rồi?”

“Có phải tiêu hao quá nhiều linh ý không?”

Trên khuôn mặt mệt mỏi của Chỉ Dư tràn đầy sốt ruột.

“Ta phải mau chóng bế quan tĩnh dưỡng, đề phòng lần sau Thiên Đạo lại đến

tập kích.”

Nguyệt Ảnh Hoàng vui mừng yên tâm vỗ vào vai nàng.

“Đi đi…”

“Ầy!”

Nhìn theo bóng dáng biến mất của nàng, Tinh Diệu Hoàng than vãn thở dài một

tiếng: “Đáng tiếc tộc của ta không có bảo vật nào có thể mau chóng hồi phục

linh ý.”

“Nếu như Thiên Đạo lại đến tập kích thì biết phải làm sao đây?”

“Bắt buộc phải mau chóng rời khỏi nơi này, để tất cả tộc nhân phân tán tìm chỗ

ẩn náu!”

Tinh U Quốc sư nhìn về phái hai hoàng giả và năm Thiên giai thập nhị trọng

khác.

“Kế sách hiện giờ là trước tiên để tộc nhân chia làm tám đội. Chúng ta mỗi

người mang theo một đội, tìm những chỗ khác nhau để ẩn nấp!”

“Phải cố gắng tách mọi người ra!”

“Đợi sau này khi thực lực của chúng ta đã hồi phục thì sẽ bắt đầu mưu tính việc

vùng dậy sau.”

Mọi người đều âm thầm gật đầu.

Nghĩ đến những tộc nhân đã chết đi rồi lại nghĩ đến tương lai mịt mù sau này,

tâm trạng của mỗi người đều vô cùng xuống dốc.

Tinh Diệu Hoàng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cũng không cần quá bi quan

đâu mà.”

“Ít ra Tiên tộc, Tứ đại thánh địa và các tông môn vừa và lớn đều bị chúng ta diệt

gọn cả rồi.”

“Dù cho sau khi tách nhau ra cũng sẽ không lại có kẻ địch nào lớn mạnh hoặc

gặp phải nguy hiểm nào quá lớn đâu.”

Mọi người nghe xong lời hắn nói, cuối cùng tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thật sự đã không còn kẻ địch mạnh nào nữa sao?

Phi Tiên minh thì sao đây?

Khương Thành thì sao?

Hắn sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ?

Nghĩ đến Khương Thành vốn là Thần thai, mọi người lại bắt đầu hối hận muốn

đứt ruột.

Tộc nhân Thiên tộc ở trong Vân Điên linh cảnh còn lại hơn năm mươi triệu

người, cảnh giới cũng chỉ trải tầm Phàm giai và Địa giai.

Đây đều là những huyết mạch còn sót lại của Thiên tộc.

Bọn họ được chia thành tám đội, được tám vị cao tầng mỗi người dẫn mỗi đội,

đi hướng về tám phía khác nhau của Thiên giới.

Thứ chờ đợi bọn họ sẽ là một tương lai như thế nào, đến ngay cả Tinh U Quốc

sư cũng không nói chính xác được.

Vào lúc chia tay, cả một tòa thành trên không đều tràn ngập tiếng khóc thảm

thương, so sánh với bầu không khí tưng bừng vui vẻ vài ngày trước tựa như một

trời một vực.

Trong một đám mây trắng ở góc phía đông bắc của Vân Điên linh cảnh, Chỉ Dư

đang ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp của Thiên tộc, cố gắng hồi phục linh

ý của bản thân.

Thiên tộc gặp phải nguy cơ như thế này, nàng bắt buộc phải duy trì chiến lực,

trở thành chỗ dựa để mọi người có thể nương tựa, cũng giống như lúc ban đầu

nàng nương tựa Khương Thành vậy.

Nghĩ đến Thành ca, trái tim của nàng không khỏi run lên.

Có người kia ở đây, dù là khó khăn gì cũng đều không cần nàng phải bận tâm,

chỉ việc đứng ở phía sau là được rồi.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, nàng cũng chỉ còn cách chôn

giấu ý nghĩ muốn đi tìm hắn của mình.

Trong tầng mây yên tĩnh, lặng lẽ xuất hiện một bóng dáng uyển chuyển.

“Ngươi đã đến đường cùng rồi.”

Chỉ Dư mở hai mắt ra, nữ nhân đứng trước mặt nàng là Thánh Hoàng đã lâu

không gặp.

Những năm này, Thánh Hoàng vẫn luôn không xuất hiện, thậm chí khiến cho rất

nhiều người đều sắp quên mất nàng ta.

Nhưng Chỉ Dư lại không bao giờ quên.

“Ngươi đến tìm ta để dung hợp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK