“Không tốt rồi!”
Khi nhìn thấy tên Đạo Tôn trung niên sát khí đằng đằng cầm đầu kia, sắc mặt Li
Chướng đại biến.
“Là gia chủ của bọn họ đích thân đến!”
Mặc dù trong đám người này chỉ có người cầm đầu kia là Đạo Tôn, nhưng
người đến đây lại chừng hơn ba trăm người.
Phần lớn đều là Thiên Tôn, Chí Tôn cũng có hơn hai mươi người.
Mà dưới chỗ ngồi của mỗi người bọn họ đều có một con Giao Long.
Cảnh giới của rất nhiều Giao Long đều đã đến Chí Tôn.
Đặt ở Cổ Tiên Giới trước kia, Long tộc cấp Yêu Vương cũng đều thà chết chứ
không làm toạ kỵ cho người.
Mà hiện tại, những Giao Long này lại là vẻ mặt thờ ơ nhận lệnh.
“Gần như toàn bộ cao thủ tinh anh của Hồn Thư thế gia đều đã đến rồi.”
“Toi rồi toi rồi, bọn họ xem trọng như vậy thì chúng ta chết chắc rồi.”
Mười mấy con Giao Long bên này giống như trời sập trên đỉnh đầu.
Con nào cũng đều đã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Hồn Thư thế gia quản lí hai mươi lăm Long Quật của Giao Long tộc gần đây,
nơi này của bọn họ chỉ là một cái trong đó mà thôi.
Lần này bọn họ dốc toàn bộ lực lượng, hiển nhiên sẽ không chỉ là cảnh cáo hai
câu là xong.
Mà là muốn giết sạch.
“Là ai!”
Người chưa đến, tiếng đã đến.
“Là ai làm!”
Giọng nói ong ong chấn động đến các Giao Long nằm sấp trên mặt đất, run lẩy
bẩy, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ có thể không ngừng xin tha.
“Tha mạng!”
“Không phải bọn ta…”
Vẻ mặt gia chủ Đạo Tôn của Hồn Thư thế gia cầm đầu tràn đầy uy nghiêm của
người ở vị trí cao.
Chỉ thấy Long mạch của hắn đột nhiên sáng rực lên.
Điện quang ngập trời điên cuồng tàn phá bừa bãi giống như lửa giận của hắn, ba
trăm con Giao Long làm toạ kỵ phía dưới da tróc thịt bong, thê thảm đau đớn
gào thét!
Thậm chí ngay cả phi hành cũng không thể lại duy trì tiếp được nữa, từng con
từ trên không rơi xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng con Giao Long rơi xuống trên mặt đất, chấn động đến mặt đất đều đã kịch
liệt run lên.
Mà mặt đất cũng đã xuất hiện từng cái hố.
Về phần hơn ba trăm tên tộc nhân của Hồn Thư thế gia lại là vẻ mặt giận dữ.
Thậm chí không có ai cúi đầu xuống nhìn nhiều thêm một cái.
Bọn họ sát khí đằng đằng bay đến trên không phía trước đám người Li Chướng
và Khương Thành.
“Các ngươi thật to gan!”
“Ngươi là người nào, là mạch nào?”
Nếu như Long mạch này không kích phát, từ bên ngoài cũng không nhìn ra
được.
Bọn họ chỉ phán đoán từ ngoại hình, cũng coi Khương Thành, Lâm Ninh và
Thu Vũ Tuyền thành Thiên Long tộc.
“Vậy mà dám trêu chọc Hồn Thư thế gia bọn ta!”
“Cho dù ngươi là gia tộc Long mạch cao giai tam đẳng, bọn ta cũng cần một lời
giải thích!”
Dường như là cảm thấy khí thế như vậy không đủ, hai tên Chí Tôn phía sau gia
chủ kia đã gọi ra trường tiên, quật về phía đám Giao Long Li Chướng đang phủ
phục ở mặt đất.
“Nghiệt súc!”
“Vậy mà dám cấu kết với người ngoài, tàn hại chủ nhân!”
“Những nghiệt Long thấp kém các ngươi đây, quả nhiên không thể giữ lại…”
Khương Thành chợt nhíu mày, đang muốn ra tay cản lại, không ngờ phía sau
một đạo kiếm quang đột nhiên rạch đến.
Đạo kiếm quang kia từ trái qua phải, đã rạch một đường thẳng tiêu chuẩn ở
không trung.
Vừa vặn đã rạch qua trên người hơn ba trăm tên tộc nhân của Hồn Thư thế gia
đang lơ lửng ở không trung.
Đương nhiên, còn bao gồm cả Khương Thành.
Nhìn từ mặt ngoài, một kiếm này giống như trò chơi trẻ con.
Bởi vì Khương Thành không có chút cảm giác nào, cũng không bị tổn thương
chút nào.
Nhưng hơn ba trăm người của Hồn Thư thế gia vốn dĩ còn gào thét giận dữ, khí
thế ngút trời phía trước lại là đã đột nhiên trở nên im lặng.
Im lặng đến một mảnh tĩnh mịch.
Ngay sau đó, tiếng xuỳ xuỳ không ngừng bên tai!
Trong hư không đột nhiên đã nở ra từng cụm pháo hoa - Pháo hoa màu máu.
Lấy đường thẳng vừa rồi kia làm mốc, hơn ba trăm tên tộc nhân tinh anh của
Hồn Thư thế gia, đồng thời bị cắt thành trên dưới hai đoạn.
Có người là từ phần eo, có người là từ bụng, có người là từ tim, có người là từ
cổ, đầu.
Mặc dù vị trí cắt khác nhau, nhưng hiệu quả căn bản giống nhau.
Bất luận vảy bên ngoài hay là đạo giáp, hay là xương cốt máu thịt bên trong,
toàn bộ đều giống như đậu phụ, cắt đến không có chút trở ngại nào.
Bởi vì vết cắt quá mức bằng phẳng, đến nỗi lúc giây đầu tiên cũng không có ai
có thể nhìn ra khác thường.
Mà khi trên dưới thân thể tách ra vô lực rơi xuống mặt đất, huyết hoa khắp trời
cũng đã bắn tung toé ra.
Lúc này, những Giao Long toạ kỵ vừa mới bò lên từ trong hố kia, vừa vặn nhìn
thấy cảnh tượng giống như mưa rơi này.
Rất nhiều Giao Long suýt nữa đã bị doạ đến ngất đi.
Mà nhiều Giao Long lại là vẻ mặt ngây dại và mê man hơn.
Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hồn Thư thế gia vẫn luôn thống trị mây đen đỉnh đầu bon họ, vừa rồi còn vênh
váo hung hăng, sao lại đột nhiên đã bị diệt hết rồi?
Đám Giao Long Li Chướng phủ phục ở mặt đất bị kinh hãi đến sợ chết khiếp.
Bọn họ há miệng, thậm chí cũng đã quên đứng dậy.
Chỉ là mờ mịt nhìn về phía ba người bên cạnh kia.
“Mẹ nó, ngươi làm gì vậy?”
Tiếng gào thét tức hổn hển của Khương Thành, cuối cùng cũng đã phá vỡ tĩnh
mịch trong hiện trường.
Ca này nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Thu Vũ Tuyền.
Hận không thể bóp lấy cổ thon dài của nàng, nhấc nàng lên chất vấn một phen.
“Ngươi muốn làm cái gì? Hả?”
“Ngươi cố ý đúng không?”
“Nhất định là cố ý đúng không?”
Thu Vũ Tuyền không trả lời, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo thu kiếm vào vỏ.
Đúng vậy, một kiếm vừa rồi kia là nàng vung ra đấy.
Đó là sát chiêu cuối cùng được đám người Không Đế Nguyên Đế phán định là
“Vô Đạo kiếm”.
Nàng đã từng dùng một kiếm này chém giết hai tên Đạo Thánh ở đại hội thông
thần.
Mà hiện tại, bản thân nàng cũng đã là Đạo Thánh rồi.
Một kiếm này vẫn như cũ không phải là không có chút tả giá nào, khuôn mặt
tuyệt mỹ của nàng cũng đã xuất hiện trắng nhợt rõ ràng không bình thường,
trắng nhợt đến gần như trong suốt.
Có một khoảnh khắc như thế, thậm chí không cảm nhận được chút sinh cơ nào.
Có điều so với trực tiếp mất đi ý thức khi xưa, đã coi như là tiến bộ nhiều lắm
rồi.
Hiệu quả của “Vô Đạo kiếm” cũng là ngay lập tức.
Mặc kệ ngươi gì mà Long mạch huyết mạch, mặc kệ ngươi gì mà quy tắc áp
chế, dù sao đều là một kiếm hai đoạn.
Chớ nói những Giao Long kia, ngay cả Lâm Ninh cũng đã bị chấn động đến có
hơi nghi ngờ nhân sinh.
Nàng cũng không ngờ rằng, vị “Thần Quân Thiên Cung” này vậy mà lại mạnh
như thế.
Ánh mắt kinh hãi của nàng và những Giao Long bên cạnh kia khiến Thu Vũ
Tuyền rất hài lòng.
Vừa rồi hét ba câu nói kia thì muội tử này đã rất mất mặt, trong lòng đang tức
giận đấy.
Lúc này người của Hồn Thư thế gia còn dám chạy ra ngông cuồng kêu gào, quả
thực chính là đụng vào trên họng súng.
Thu Vũ Tuyền căn bản cũng không kiên nhẫn lải nhà lải nhải với bọn họ.
Hiện tại hiệu quả cũng cực kì tốt, mặt vừa mất đã tìm lại được toàn bộ.
“Ngươi quả thực không thể ra gì mà!”
Khương Thành cũng đã bị nàng chọc tức đến cười.
Khi một kiếm này của Thu Vũ Tuyền vung ra, đã né tránh Lâm Ninh, cũng đã
né tránh tất cả Giao Long.
Duy chỉ không tránh mình ra.
Thành ca cực kì nghi ngờ nàng chính là cố ý chọn một góc độ vung kiếm bao
gồm cả mình trong đó.
Mặc dù biết rõ mình miễn dịch với Vô Đạo kiếm, nhưng sự khiêu khích này của
nàng đã là cấp độ nhảy lên mặt rồi.
“Ca còn có lời muốn hỏi bọn họ đấy, tốt xấu gì cũng đợi ta hỏi xong đã chứ?”
“Hơn nữa ngươi đừng quên đấy, lần này ngươi là người hầu, ta mới là đội
trưởng!”
“Không có sự cho phép của đội trưởng, ngươi bắn súng loạn xạ gì chứ? Có hiểu
cái gì gọi là kỷ luật nghiêm minh không hả?”
Thu Vũ Tuyền vẫn là mặt không biểu cảm như cũ.
Thực ra trong lòng nàng đang rất thoải mái.
Khương Thành càng tức giận, nàng sẽ càng vui vẻ.
Ngược lại là toàn bộ những Giao Long ở một bên kia đều đã kinh ngạc thán
phục trước Thành ca rồi.
Trời ạ, nữ nhân này lợi hại như thế, vậy mà còn bị người này mắng đến máu chó
đầy đầu.
Vậy bản thân hắn phải lợi hại cỡ nào chứ?