Ba ngày này, những tiên nhân hay tin chạy đến vùng Tinh Hải này càng lúc
càng nhiều.
Một đế khí sư sáng tạo một trường phái hoàn toàn mới xuất hiện, hơn nữa còn
giúp người khác luyện khí ngay giữa đám đông, khỏi nghĩ cũng biết chấn động
cỡ nào.
Khắp cả Thiên Lư cung có không biết bao nhiêu tiên nhân hay tin chạy đến.
Dù không luyện khí thì cũng phải chạy đến chiêm ngưỡng một chút.
Mà sau khi những người này đến cũng rất nhanh đã họ theo dáng vẻ của đám
tiên nhân trước đó, cố gắng cảm nhận.
Có người trừng to hai mắt, cũng có người lại nhắm chặt.
Những người này đều có một suy nghĩ, không chừng bản thân cũng có cái loại
thiên phú tâm luyện bẩm sinh như Khương Thành thì sao, chỉ là do trước đây
chưa được khai quật ra mà thôi?
Thành ca nhìn thấy cũng không biết phải làm sao.
“Trước đây ta chỉ là nói để ra vẻ làm màu mà thôi, vì sao bọn họ ai cũng tưởng
thật hết vậy?”
Ting!
Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở, lần luyện khí này đã thành công kết thúc.
Vì để làm long trọng một chút, hắn vẫn theo lệ làm một lượt hiệu ứng đặc biệt.
Những tiên nhân đến sau kia đều nhìn theo sững sờ, Hằng Vân và Mông Lịch đã
ở đây trước đó lại giống như những người đi trước vậy.
“Sắp thành hình rồi!”
“Ta cảm giác bản thân nhìn thấy cái thế giới kia rồi!”
“Cảm nhận thật kỹ thời khắc then chốt này đi, bảo đảm dùng đến cuối đời các
ngươi luôn…”
Một trường kiếm có hai màu xanh lam và xanh lá đan xen mới lạ được ra lò.
Đám người lại dậy sóng xôn xao như trong dự đoán.
“Thật sự thành công rồi!”
“Một đế khí siêu phàm cứ như vậy ra đời trước mắt ra, thần kỳ quá đi mất!”
Khương Thành cũng không lề mề, trực tiếp giao nó cho Diên Chân Thánh Chủ.
“Thử đi, xem như thế nào.”
Đợi lâu thêm hai ngày, Diên Chân vốn cũng có hơi bất an.
Lúc này tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, vội vàng mừng như điên
đón lấy đế khí.
“Đa tạ Khương tông sư, sau này nếu ngươi có điều gì cần sai bảo thì cứ mở
miệng!”
Sau đó, hắn thúc giục đế khí, thả khí đạo ở bên trong ra.
Sau khi thánh giới Khống Nguyên kèm trong đế kiếm hiện ra, biểu cảm của
Diên Chân ngưng trệ.
Các tiên nhân khác ở xung quanh cũng sững sờ ngây người.
“Cái này…”
“Cái này hình như không phải là thánh giới bình thường, mà là thánh giới đỉnh
phong.”
“Không sai, đây là thánh giới đỉnh phong!”
“Ôi trời ạ, thanh kiếm này là đế khí siêu phàm đỉnh phong á?”
Trong chớp mắt Diên Chân chìm vào niềm vui mừng càng mãnh liệt hơn.
Hắn hoa tay múa chân, suýt nữa thì kích động đến co giật, thậm chí còn nói cà
lăm.
“Khương, Khương tông sư, thanh, thanh kiếm này sao lại…”
Thành ca cố ý hỏi vặn: “Ngươi không hài lòng à?”
“Nếu như không hài lòng thì trả lại ta, ta làm một thanh bình thường cho
ngươi.”
“Không, không đâu!”
Diên Chân Thánh Chủ đã cảm nhận được ánh mắt tham lam của các Thánh
Chủ, Giới Thần và Thiên Thần ở xung quanh rồi.
Hắn vội vàng cất món thần khí này lại.
“Hài lòng, ta hết sức hài lòng, quả thực là hài lòng vượt trên tất cả!”
“Nhưng làm sao ngươi lại có thể luyện ra món đế khí siêu phàm đỉnh phong này
thế, đúng là không thể tin được mà!”
“Có cái gì mà không thể tin được chứ?”
Thành ca lắc lắc Thái Ngư kiếm ở trong tay chính mình.
“Thanh kiếm này cũng là do ta tự luyện chế đó thôi, ta đã sớm luyện được đế
khí siêu phàm đỉnh phong rồi, lạ lắm hả?”
“Tâm luyện có thể thêm vào đạo của người khác, cũng không nhìn xem cảnh
giới của ta là gì.”
Mọi người đã không biết nên nói cái gì rồi.
Cái tên yêu quái này từ đâu chui ra vậy, rõ ràng là đến để lật đổ giới luyện khí
mà.
Đám người Hằng Vân và Mông Lịch cũng phấn khích theo.
“Vậy theo cái ý này nghĩa là, bọn ta cũng có thể được nhận đế khí đỉnh phong!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha…”
“Khương tông sư thật là thần kỳ quá đi thôi.”
“Gặp được lão nhân gia hắn hoàn toàn là một cơ duyên nghịch thiên cải mệnh!”
Phụt!
Quan Minh Thiên Thần đứng ở một bên ói máu ngay tại chỗ.
Ban nãy lúc biết được bản thân có thể lựa chọn loại đạo thì hắn đã cảm thấy đế
kiếm trong tay không còn ngon lành rồi.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm này càng nhìn càng thấy bị ngược.
“Ngươi có thể luyện đế khí đỉnh phong vậy tại sao ban nãy lại luyện cho ta một
cái bình thường chứ?”
Khương Thành rất muốn nói, ca đây cố ý đó.
Nhưng nghĩ đến nếu còn kích thích hắn như vậy nữa thì có lẽ sẽ co giật ngay tại
chỗ luôn quá, nên ca này quyết định nói phóng đại.
“Đế khí siêu phàm đỉnh phong này của ta cũng không phải cứ nói luyện là
luyện, xác suất thất bại rất cao, rủi ro cũng cực kỳ lớn.”
“Ngươi có thấy lần này phải tốn mất ba ngày không, chỉ là do quá trình thất bại
của tâm luyện các ngươi không nhìn thấy được thôi.”
“Hơn nữa cũng đừng quên ước định lúc đó của chúng ta, nếu như luyện chế thất
bại, ta còn phải bồi thường đế kiếm của bản thân cho ngươi.”
“Ngươi lúc đó chỉ cho ta một phần nguyên liệu, làm sao ta dám mạo hiểm được,
nên đương nhiên phải lựa chọn đế khí bình thường để chắc chắn hơn chứ.”
Chỉ bởi vì chút nguyên nhân này mà bản thân đã mất đi một món đế khí đỉnh
phong sao?
Quan Minh lại ói máu lần nữa.
“Sao ngươi không nói sớm?”
Hằng Vân Thiên Thần mất kiên nhẫn hất hắn ra.
“Được rồi, được rồi, Khương tông sư hạ mình luyện một thanh đế khí bình
thường cho ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn đi.”
Mông Lịch Thiên Thần cũng chen vào.
“Đúng đó, đừng tưởng rằng bọn ta không nhớ đã xảy ra cái gì.”
“Lúc đó Khương tông sư đòi ngươi một phần nguyên liệu thôi đã khó như vậy
rồi, bây giờ còn trách được ai?”
“Dù cho lúc đó lão nhân gia hắn có nói những sự thật này thì ngươi sẽ tin à?”
“Hoàn toàn là đáng đời!”
Đối mặt với chế giễu của bọn họ, Quan Minh hoàn toàn không có sức lực phản
bác.
Bởi vì hắn đã u sầu và ân hận dữ dội đến mức ngất lịm đi.
“Chưởng môn!”
“Sư tôn, ngươi làm sao thế?”
Một đám trưởng lão của Thánh Tượng tông hô to gọi nhỏ, chân tay rối loạn.
Những người khác cũng chẳng thèm bận tâm hắn, vô số Thiên Thần như Mông
Lịch và Hằng Vân đã sớm vây xung quanh Khương Thành rồi.
“Khương tông sư, bây giờ đến lượt ta rồi chứ?”
“Ta cũng muốn có một đế khí siêu phàm đỉnh phong nữa!”
Thành ca lắc đầu nói.
“Đỉnh phong thì ta không dám chắc, có lẽ luyện hết tất cả nguyên liệu cũng
không thành công.”
“Vì để tránh tổn thất, ta kiến nghị các ngươi nên lựa chọn đế khí bình thường thì
hơn.”
Có cái lựa chọn đỉnh phong này rồi thì mọi người sao lại bằng lòng chọn bình
thường được chứ.
“Nhưng ban nãy đế khí đỉnh phong của Diên Chân Thánh Chủ cũng chỉ mất
mấy ngày là thành công rồi mà!”
“Ồ, đó là vì lúc đó tâm trạng ta tốt đến cực điểm nên trạng thái luyện khí cũng
tốt theo.”
“Vậy bây giờ tâm trạng của ngươi…”
“Bây giờ tâm trạng của ta bình thường à.”
Thành ca lực bất tòng tâm nhún vai.
“Tâm luyện mà, có liên quan rất lớn đến tâm trạng, các ngươi hiểu đấy.”
Mọi người đều sốt ruột, bọn ta không hiểu đâu.
“Vậy phải làm sao thì tâm trạng của ngươi mới tốt lên được?”
“Đúng đó, Khương chưởng môn, ngươi phải nghĩ cách gì đó giữ cho tâm trạng
tốt chứ.”
Mông Lịch bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng gấp gáp sấn tới trước, đưa ra một
cái nhẫn trữ vật.
“Khương tông sư, đây là sáu phần nguyên liệu, mong ngươi cố gắng nhiều
chút!”
Thành ca suýt nữa thì bật cười, cuối cùng vẫn có người biết điều.
“Ngươi có ý gì, đưa nhiều quá rồi…”
“Làm gì có, làm gì có chứ.”
Mông Lịch cứ sợ hắn không nhận, còn chủ động nhét cái nhẫn trữ vật chứa đầy
nguyên liệu vào lòng hắn.
“Phần còn dư ra đại diện cho sự kính ngưỡng của ta đối với ngôi sao sáng trong
làng tông sư là ngươi!”
“Haizz, ngươi… thôi vậy, ta sẽ cố hết sức!”
Lúc này Thành ca mới miễn cưỡng nhận lấy.
Ba ngày sau, lại có một đế khí đỉnh phong hoàn toàn mới ra lò.
Mọi người chìm trong kinh ngạc cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
Cái gì mà tâm trạng hay không, hoàn toàn chỉ là cái cớ thôi.
Lúc trước tâm trạng tốt chỉ là vì Diên Chân Thánh Chủ đưa “thù lao” nhiều nhất
á?
Cái tên này rõ ràng có thể luyện ra đế khí đỉnh phong bất cứ lúc nào mà!