ngay chính diện.
Đồng thời cũng thôi động huyền văn thất trọng đánh tới.
Ngay sau đó, huyền văn của hắn đã bị nổ tung ngay trước mặt.
Sinh diệt kiếm tâm bỏ qua sự cách trở của vùng đất trống, trào ra như sóng,
đồng thời kéo mấy người khác vào phạm vi công kích.
Lúc này Thư Bạch Vi và mấy người Huyền tộc đều nảy ra cùng một suy nghĩ.
Quá kiêu ngạo, quá khinh người.
Phải biết rằng tên Mông Tật ma đế kia đã đủ đối kháng với họ rồi.
Hơn nữa còn có bốn vị Chuẩn Đế khác, đội hình như vậy đã đủ để bất kì người
nào trong số họ đều phải lùi bước.
Nhưng Khương Thành chẳng những không lùi, trái lại còn chủ động nhét tất cả
mọi người vào vòng công kích, đúng là lo chết không đủ nhanh mà.
Khương Thành lo chết không đủ nhanh thật.
Nhưng không phải là lo mình, mà là lo địch chết không đủ nhanh.
Mông Tật ma đế chỉ chống được có ba giây.
Không có bất ngờ gì, sức mạnh của 50 đạo huyền văn đã đánh bại hắn.
Tiến quân thần tốc, hủy diệt hết thảy Khi hải huyền phách của hắn.
“Đây là sinh diệt kiếm tâm.”
Khi Thương Hư đại đế rốt cuộc nhịn không được mà la toáng lên, bốn tên
Chuẩn Đế khác cũng đã ngã xuống.
Cạch!
Trường kiếm vào vỏ, cuộc chiến kết thúc.
Khương Thành thản nhiên phủi ống tay áo, giống như chẳng có gì đáng kể.
“Ấy, chuyện này cũng không thể trách ta, các ngươi đều thấy cả rồi.”
“Con người ta trước nay chủ trương dĩ hòa vi quý, biết rằng đối mặt với kẻ địch
chung thì chấm dứt nội chiến là cách tốt nhất, đã bảo oan gia nên giải không nên
kết, mọi người cứ bình tĩnh đã nào.”
“Nhưng bọn chúng cứ ghi thù mãi không chịu buông tha, không nể mặt ta chút
nào hết…”
Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Thương Hư đại đế, những tiên nhân khác và dân
chúng Huyền tộc.
“Cho nên ta đành phải ra tay thôi, kết thù với họ trước.”
Sau đó hắn nhìn về phía hơn mười vị tiên nhân còn lại.
Hắn lại quay đầu chỉ Thư Bạch Vi, cười híp mắt nói: “Giờ còn ai muốn đối phó
với bạn gái của ta không? Có thể đứng ra, chúng ta tiếp tục kết thù.”
Lúc này nội tâm mọi người đều cảm thấy hoang đường vô cùng.
Ngươi chủ trương dĩ hòa vi quý lúc nào cơ?
Còn đành phải ra tay?
Sau khi chúng ta bước vào đây, còn chưa tử đấu bao giờ, chỉ một mình tên này
đã giết chết sáu người.
Ở đây cộng lại cũng chỉ có 24 “người bạn”, loáng cái đã bị ngươi giết hết một
phần tư.
Thế này biết tìm ai nói lý đây?
Nhưng chiến tích của Khương Thành vẫn khiến mọi người khiếp sợ.
Cứ thế giết hết sáu vị cao thủ trên Đế Huyền thất trọng dễ dàng như bổ dưa thái
rau.
Đây là thực lực cấp độ nào?
Chẳng phải hắn chỉ có Đế Huyền thất trọng thôi sao?
Sao có thể làm được như vậy?
Trước đó họ còn nghĩ tên này kiêu ngạo muốn chết. Giờ rốt cuộc cũng hiểu ra,
người ta không phải kiêu ngạo, mà là có thực lực và tư cách thật sự.
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy sự kiêng kị.
Đặc biệt là những tiên nhân còn lại từng có thù với Thư Bạch Vi cũng vội vã
chắp tay xin lỗi.”
“Cô Nguyệt Tâm Cơ, ngươi được lắm.”
“Coi như trước kia chúng ta đã đắc tội rồi.”
Nếu biết trước ngươi có bạn trai mạnh như vậy, chúng ta đã đi vòng qua ngươi
rồi.
Đâu dám coi ngươi là kẻ thù nữa?
“Cáo từ!”
Kẻ mới tới này không chỉ có thực lực siêu cường, mà còn một lời không hợp là
chém ngay.
Bọn họ đã bị dọa sợ, cảm thấy nơi này thật nguy hiểm.
Khương Thành hài lòng gật đầu, cảm thấy hiệu quả rất tốt.
Chắc mình đã giành lại được lòng tin của vị “Lam đề” này rồi nhỉ?
Hắn quay đầu nhìn Thư Bạch Vi, chẳng biết từ lúc nào tay phải đã cầm lấy cánh
tay trái của cô em.
Dương dương đắc ý nói: “Thế nào, giờ biết ta vẫn phong tao như trước đây rồi
chứ?”
“Bất kể hạ giới, tiên giới hay huyền giới, ta sẽ luôn là người mạnh nhất.”
Lần này Thư Bạch Vi đã quên đẩy hắn ra.
Nàng kinh ngạc đến mức đờ cả người.
Tên dề xồm mồm toàn khoác lác này mạnh đến vậy ư?
Có nhầm không?
Loại người này sao có thể mạnh vậy được?
Vô lý quá.
Nàng rơi vào mơ hồ luôn rồi.
“Vừa nãy… thật sự là ngươi à?”
“Sao ngươi làm được vậy?”
Nhìn phản ứng khiếp sợ của nàng, Khương Thành rất là bất mãn.
Người khác sợ hãi thôi không tính, nhưng “Lam Đề” ngươi thấy ta làm màu như
này đâu phải lần đầu đâu, ngươi kinh ngạc cái quái gì?
Làm như Thành ca lợi hại như vậy ngươi thấy lạ lắm ấy.
Hắn biến ra một điếu thuốc, rít một hơi, lúc này mới thở dài nói: “Đây không
phải chuyện đương nhiên à?”
Đương nhiên cái qq ấy!
Lão nương hoàn toàn không hiểu, được chưa?
Nghĩ đến một mình hắn vừa giết chết sáu người kia, sức chiến đấu mạnh đến
mức nào?
Toàn bộ huyền giới chắc chỉ có Chung Thác mới có thể làm được.
Mà không, Chung Thác cũng không giết người trong chớp mắt nhanh vậy được.
Bằng không trước kia mình đã sớm rơi vào tay hắn rồi.
Nàng bỗng nghĩ tới một việc…
Vội vàng hỏi lại: “Cho nên Chung Thác bị ngươi giết chết thật à?”
Trước đó Khương Thành nhắc tới chuyện mình giết chết Chung Thác, nàng chỉ
coi đó là ba hoa khoác lác.
Giờ nàng thấy hơi tin rồi.
Khương Thành gật đầu như lẽ tất nhiên: “Còn không phải chắc? Ta đã nói từ lâu
rồi, nhân vật nhỏ bé như hắn chỉ tiện tay giết thôi.”
Được rồi, thật ra lúc đó quá trình giết chết Chung Thác vô cùng chật vật.
Nhưng để làm màu trước mặt cô em thì đương nhiên hắn vẫn phải nói quá lên
chút.
Thư Bạch Vi đã quá mức kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi luôn.
“Nếu hắn đã chết thì Huyền giới làm gì còn nguy hiểm nữa. Vậy sao ngươi vẫn
phải trốn đến đây?”
“Đính chính chút, ta đâu phải trốn đâu, là chủ động đến mà.”
Chẳng biết tay Khương Thành đã ôm lấy mặt nàng từ bao giờ, thâm tình chân
thành mà nhìn nàng.
“Mà ta tới đây, đương nhiên là vì nàng rồi.”
Hắn mỉm cười: “Ta đã nói từ trước rồi, không phải sao? Đến Huyền giới chính
là để đưa nàng ra ngoài.”
Chuyện này…
Lời tỏ tình có hơi cảm động lại hơi buồn nôn khiến Thư Bạch Vi ngây ra như
phỗng.
Nghe như thật ấy.
Nhưng vấn đề là trước đấy hắn có biết mình đâu!
Trước đó hắn nghe được tên Thư Bạch Vi, nhìn thấy dung mạo vốn có của nàng,
hắn còn chẳng thèm phản ứng.
Cho nên câu này là giả chắc luôn!
Hắn chỉ đang cố ý trêu chọc mình thôi!
Vì vậy, nàng lại ra sức tránh thoát hai tay Khương Thành, bay sang một bên.
“Hoa ngôn xảo ngữ! Có ma mới tin ngươi!”
Cách đó không xa, Thương Hư đại đế và mấy vị cao thủ huyền tộc khác lại
không giống như nàng, họ tin thật đấy.
Dù sao lực chiến đấu của Khương Thành vừa rồi đúng là sự thật.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
“Chung Thác đã chết?”
“Bị ngươi giết chết ư?”
“Sao có thể vậy được? Ngươi được trời chọn như hắn mà lại chết được ư?”
“Lão phu từng suy diễn, đây chắc chắn là kẻ có số mệnh cao nhất Huyền giới,
căn nguyên bảo hộ không thể địch nổi.”
Khương Thành kinh ngạc nhìn Thương Hư đại đế, ông già này cũng biết coi đó
chứ.
Hắn cũng lười giải thích thêm, đang định mang theo “Lam Đề” đi tìm người ở
Chân Viêm thế giới, mấy người Bạch Vô Khải và Kim Hao đã bu hết lại.
Vẻ mặt họ đều hơi kích động.
“Các hạ thật sự đến đây để giải cứu chúng ta ư?”
Khương Thành bĩu môi, cố ý nói: “Ai cứu các ngươi chứ, nàng mới là người ta
phải cứu. Các ngươi thì liên quan gì đến ta?”
Kim Hao vội vàng xoa tay, cười bồi nói: “Chẳng phải tiền bối vừa nói muốn che
chở chúng ta ư?”