xác
nhận, không có ai ngăn cản hắn đi vào bên trong nữa.
“Khương Thủ tọa, mời đi bên này!”
“Bên này, bên này, ở chỗ ta vẫn còn chỗ trống này!”
Rất nhiều Thượng vị Tinh chủ và Tiên quan nhất phẩm thân thiết vây quanh
hắn,
cứ y như là đang kéo khách vậy.
Những Tiên nhân ở dưới đài nhìn thấy cảnh tượng này, đã không thể nào dùng
từ
ngữ để hình dung được cảm giác hoang đường ở trong lòng nữa.
Trước ngày hôm nay, 99% trong số bọn họ đều chưa từng nghe qua cái tên
Khương
Thành.
Chỉ coi như một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.
Nào ngờ tên “vô danh tiểu tốt” này thế mà đường đường là Thủ tọa của Thiên
Đan
Tư.
Sau khi hoang mang sợ hãi đến cằm kéo xuống tận đất, có người ý vị thâm
trường, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Văn Nhân Tư Hải.
“Người đó, không phải vừa nãy đã cá cược sao?”
Lời nhắc nhở này, đã khiến tất cả mọi người phản ứng lại.
Sau đó, tất cả đều lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.
“Đúng thế, ai đó vừa nãy không phải còn khăng khăng nói Khương Thủ tọa
không
có tư cách bước lên Tử Ngọc Đài cơ mà?”
“Bây giờ, người ta không những bước lên rồi, còn ngồi ngay ở giữa, bây giờ thì
sao?”
Không cần Thành Ca phải giục, những Tiên quan ở dưới đài đã tự mình giục
giúp
hắn rồi.
Thực ra bọn họ cũng vô cùng bực tức.
Lúc trước tất cả bọn họ đều chế nhạo Khương Thành, bây giờ tất cả đều bị bẽ
mặt hết.
Mà kẻ đầu têu nói xấu, chính là Văn Nhân Bá Tổng.
Nếu không phải hắn năm lần bảy lượt nhảy ra vạch trần “lịch sử đen” của
Khương
Thành, thì cho dù mọi người không quen biết Khương Thành, cũng không đến
mức
coi thường hắn như thế.
Dẫu sao thì lúc Khương Thành vừa chui ra từ biển mây ở phía dưới, hắn còn
được
coi là tuyệt thế thiên tài số một của khảo hạch tuyển chọn cơ mà.
“Văn Nhân Tư Hải, có phải ngươi nên làm gì đấy không nhỉ?”
Văn Nhân Bá Tổng đã muốn chuồn từ lâu lại bị bắt lại, sắc mặt hắn trở nên rất
khó coi.
Hắn chỉ đành giả ngu.
“Làm gì cơ?”
Những người khác chắc chắn sẽ không cưng chiều mà tha cho hắn.
“Ngươi nói xem?”
“Mau cởi đi!”
“Chạy một năm, đây là ngươi tự nói đấy, bây giờ bọn ta sẽ ở đây để chứng
kiến.”
“Yên tâm đi, trước khi ngươi chạy xong, bọn ta nhất định sẽ ở đây cổ vũ ngươi
hết mình!”
Trong lòng Văn Nhân Tư Hải thầm nói ta cảm ơn tám đời tổ tông nhà các
ngươi.
Hắn đương nhiên không muốn cởi hết quần áo chạy quanh một năm đâu.
Mặc dù việc đó cũng chẳng có tổn hại mang tính thực chất nào với hắn, nhưng
tuyệt đối sẽ được “lưu danh sử sách” trên Thiên Cung, từ đó chẳng còn mặt mũi
nào mà làm người nữa.
Nên hắn chỉ có thể tiếp tục ngoan cường chống cự.
“Đây là chuyện giữa ta và Khương Thành, các ngươi ồn ào cái gì?”
Hắn vừa lui ra bên ngoài, vừa bảo mấy hộ vệ Chí Tôn bảo vệ hắn.
Chỉ đáng tiếc là, có quá nhiều Tiên quan có mặt ở đó.
Hơn nữa, trong đó còn có mấy người là Đạo Tôn.
“Ngươi lấy đâu ra lắm thời vô dụng thế?”
“Ngươi định nói nhưng không chịu làm à?”
“Lột quần áo của hắn!”
Ngay tức khắc, Văn Nhân Tư Hải đã chìm vào trong biển người.
Chớp mắt, mấy tên hộ vệ của hắn đã bị chen đẩy ra bên ngoài.
Cả một thân Tiên giáp của hắn nhanh chóng bị lột hết.
Hắn liều mạng vùng vẫy, liên tục gào lên.
“Gia gia của ta là Văn Nhân Đạo Tôn đó…”
“Cái gì mà Đạo Tôn với chả không Đạo Tôn, cứ làm như thể ai không phải như
thế
ấy…”
“Thích Vương, Lư Vương… các ngươi nhìn thấy nhưng không thèm quản à?”
Mấy vị Thần Quân ở trên đài cao đều giả vờ như không nghe thấy.
Thậm chí còn bí mật đe dọa áp bức hắn, để hắn ngoan ngoan ngậm miệng lại.
Rất nhanh sau đó, Văn Nhân Bá Tổng đã bị ép phải bắt đầu chạy vòng quanh,
trở
thành một luồng phong cảnh tuyệt đẹp ở bên rìa.
Nhất thời, tất cả mọi người đều cười nói hoan hô, tràn ngập không khí vui vẻ.
Còn Khương Thành, thì bất tri bất giác đã ngồi xuống bên cạnh Thu Vũ Tuyền.
Hắn còn cười típ mắt chào Thu Vũ Tuyền một cái.
“Lâu rồi không gặp, hai chúng ta cũng thật là có duyên nha, đi một vòng rồi
lại ở cùng nhau rồi này.”
Ai có duyên với ngươi?
Thu Vũ Tuyền nghiến răng, cố gắng nuốt những câu chửi thề sắp buột ra khỏi
miệng trở lại.
Vị trí này, còn ở gần trung tâm hơn cả vị trí của mười vị Thần Quân.
Điều này khiến cho tất cả những Tiên quan quyền cao chức trọng điên cuồng
nịnh
hót ở phía sau cũng phải giật giật khóe mắt.
Lão huynh à, ở trong đó không phải là nơi mà ngươi có thể ngồi được đâu.
Thủ tọa của Thiên Đan Tư là Tiên quan nhất phẩm, nên ngồi cùng với mấy vị
Thượng vị tinh chủ bọn ta.
Không được vượt qua Thần Quân đâu!
Đây là quy tắc của Thiên Cung, do Thiên Đế đặt ra đó!
Đám người Cảnh Vương, Thích Vương và Lư Vương đều vô cùng tức giận.
“Tên tiểu tử nhà ngươi có thể yên ổn một tí được không hả?”
“Ngươi được voi đòi tiên, cho ngươi thể diện ngươi lại càng kiêu căng ngạo
mạn
đúng không?
Bọn họ sẽ không vì Thành Ca là Thủ tọa Thiên Đan Tư mà cũng lấy lòng hắn,
suy
cho cùng thì địa vị của Thần Quân vẫn còn bày ra đấy.
Khương Chưởng môn vô cùng kinh ngạc nhìn sang, hắn còn hơi hoang mang.
“Ta không có được voi đòi tiên.”
Cảnh Vương cau mày trách mắng.
“Xuống đây, chú ý thân phận của mình, ở trong đó không phải là nơi ngươi có
thể ngồi!”
“Sao lại không phải là nơi ta có thể ngồi? Đừng quên, phẩm cấp Ẩn Hoàng của
ca
đây ngang hàng với Thiên Đế đấy nhé.”
Thành Ca cố ý nhếch nhếch lông mày, cười típ mắt hỏi ngược lại.
“Lẽ nào Thiên Đế không xứng ngồi ở đây à?”
Hả, chuyện này…
Cảnh Vương không nói được gì nữa.
Hoàn toàn bất lực, không phản bác được.
Vẻ mặt của Thích Vương và Lư Vương cùng Dực Vương cũng vô cùng khó coi.
Bọn họ chỉ đành bóc phốt, cà khịa trong sự tức giận, khó chịu.
“Ngươi khoe khoang cái gì?”
“Lại còn coi cái Ẩn Hoảng đấy của ngươi là thật?”
“Để ta xem hai mươi ngàn năm sau ngươi làm thế nào!”
“Dựa vào chút sức mạnh đấy của ngươi, ngươi làm Ẩn Hoàng mà không thấy
xấu hổ
à?”
Thành Ca mỉm cười: “Không những không xấu hổ, thậm chí ta còn thấy vị trí
này
còn hơi không xứng với ta ấy.”
Mấy vì Thần Quân thua hắn luôn.
Còn những vị Tinh chủ và Tiên quan ở phía sau cũng tỏ vẻ bọn họ lại bị
Khương
Thành làm cho kinh ngạc lần nữa.
Bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì vậy?
Phẩm cấp của tên tiểu tử này thế mà lại cùng cấp với Thiên Đế à?
Nói thật, ngoại trừ những Tiên quan của Thiên Đan Tư và Thần Lôi Tư cùng
với
mấy Tiên quan trước đây từng đến Tiếp Dẫn Tư ra, những Tiên quan khác đến
bây
giờ vẫn như được bao trong cái trống, chẳng biết gì cả.
Nên căn bản chưa từng nghe thấy danh hiệu “Ẩn Hoàng” bao giờ.
Mãi đến tận hôm nay, cuối cùng mới được biết.
Tất cả mọi người rầm rộ nghe ngóng, hỏi thăm.
Mặc dù không nghe ngóng được vụ cá cược với Tà Tiên giới, nhưng rất nhanh
chóng đã làm rõ được chuyện Ẩn Hoàng là thế nào.
“Vãi chưởng, lại còn cả vị trí này nữa à?”
“Có nhầm lẫn gì không vậy, phẩm giai cùng cấp bậc với Thiên Đế, thế há chẳng
phải là tương đương với vị Thiên Đế thứ mười một sao?”
“Chắc cũng không được tính thế đâu, chỉ là một cái chức không mà thôi.”
“Hắn còn là Thủ tọa Thiên Đan Tư, đây là phái thực quyền hàng thật giá thật
luôn!”
“Một Thiên Tôn lại có phẩm giai cao như thế, quá vô lý đúng không?”
“Đúng thế, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Chuyện này cũng quá khó tin rồi!”
Nhất thời, tất cả mọi người lại bùng nổ lần nữa, lại mở ra một phong trào kinh
ngạc cảm thán sôi nổi.
Mà Khương Thành cũng nhận thêm được một đợt giá trị thanh danh, lại thu
nhập
được thêm 16,4 tỉ điểm Tiên Nguyên.
So sánh với hai lần kinh sợ trước đó, thực sự thì kinh sợ này càng khiến người
ta khó hiểu hơn.
Nhưng mà hôm nay mọi người kinh sợ quá nhiều lần, đến tiếp sau đó thì hơi tê
dại, khiến mọi người đều thấy hơi mệt mỏi.
Thành Ca cảm thấy hôm nay đúng là một ngày may mắn của hắn.
Sau khi hắn lên sàn thì có liên tiếp tận ba đợt kinh sợ, quả thực là không thể
nào tốt hơn được nữa.
Bây giờ hắn đã sắp có 60 tỉ điểm Tiên Nguyên rồi.
Nói thật, nếu như đổi lại là người khác, vô duyên vô cớ trở thành Ẩn Hoàng,
hơn nữa lại chẳng có nguyên nhân gì, thì bây giờ trên Tử Ngọc Đài chắc chắn
sắp bị lật nhào rồi.
Tất cả Tiên quan nhất phẩm và Thượng vị Tinh chủ đều không thể nào chấp
nhận
được, nhất định là sẽ nhảy ra mà kịch liệt phản đối.
Thậm chí còn ồn ào kéo đến tận chỗ Thiên Đế để nói đạo lý.
Đừng nói Khương Thành mới chỉ là Thiên Tôn, cho dù hắn là Đạo Tôn đi nữa
thì
cũng không được.
Suy cho cùng thì phẩm cấp của Ẩn Hoàng cũng quá cao.
Nhưng bây giờ, bởi vì ca này vẫn còn chức vị Thủ tọa Thiên Đan Tư, kẹp chặt
mạch máu Đan dược quan trọng này, nên phải cẩn thận suy xét, tính toán.
“Khụ, Khương Thủ tọa… chắc… cũng xứng đúng không?”
Ám Vũ Tinh chủ là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ, sau đó những người khác
cũng nháo nhào theo đuôi.
“Đúng thế, đúng thế, bên trên chắc chắn cũng có sự suy tính, cân nhắc của bên
trên.”
“Ẩn Hoàng thật chí danh quy, người có tài năng thực sự, thì không cần cầu
danh, danh tự đến!”