Ở tầng thứ nhất, hắn là người vô địch.
Nhưng ở tầng trên, đối mặt Đế Huyền cảnh hùng mạnh, mà lại còn không chỉ
một tên…
Người kia dù có xuất hiện, cũng chẳng thể làm nên chuyện gì được đâu?
Sợ là một tên Đế Huyền cảnh đã có thể ngăn hắn lại, thậm chí đánh bại hắn, nói
gì đến việc cứu người?
“Hắn như thế cũng phi thăng rồi sao?”
Ngân Dịch vui mừng khôn xiết, hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh tượng tên
tà ma kia bị đánh đến hấp hối, quỳ rạp dưới chân mình.
Hắn chỉ vào Thành ca, nghiêm nghị ép hỏi: “Hắn ở đâu, còn không mau thành
thật khai báo?”
“Im miệng!”
Kim Không bất mãn trừng mắt liếc nhìn hắn, tên Thiên Huyền cảnh nhà ngươi
sao lại không có phép tắc như vậy?
Đây trường hợp mà ngươi có tư cách phát biểu sao?
Không biết ai là người đứng đầu sao?
Sau đó, hắn cũng ép hỏi Khương hiền giả với vẻ mặt trầm mặc: “Nói ra tung
tích của kẻ này nhanh, đừng ép bọn ta dùng hình!”
“Không sai, gọi hắn ra đây mau!”
Mấy người Hắc Hộc cũng ầm ầm quát tháo.
“Bảo hắn lăn đến đây nhận chết!”
“Ta sớm đã muốn gặp tên tà ma đó rồi, ta ngược lại còn muốn xem xem hắn rốt
cục có mấy bàn chải!”
Đám tam tộc bọn họ, thực sự vô cùng căm ghét đám tà ma dị giới kia.
Toàn bộ thần điện của tam tộc đều bị phá huỷ.
Nhất là Hắc Huyền tộc, đến cả trăm phân điện cũng không còn một.
Tin tức đã phi thăng được truyền ra, những tiền bối trong tộc, những người đã
sớm phi thăng suýt chút nữa thì ngất đi.
Hận không thể ăn thịt lột da tên tà ma dị giới đó.
Thật sự thì tính ra, Bạch Huyền tộc chỉ là bị giận cá chém thớt nên thành nơi để
trút giận.
Ai bảo các ngươi thu nạp đại hiền giả, ai bảo Đại hiền giả các ngươi cấu kết với
tà ma?
Tam tộc bọn ta tổn thất nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác các ngươi đều
không bị tổn thất gì, điều này có hợp lý được hay không?
“Mọi người yên tâm chớ vội, bình tĩnh bình tĩnh!”
Thành ca ấn hai tay xuống, ra hiệu cho mọi người đừng quá kích động.
“Ta hiểu được mong muốn có thể ngay lập tức thấy được minh tinh của các
ngươi, nhưng quá kích động cũng sẽ hại thân.”
Kim Không tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Bớt nói lời thừa thãi, hắn ở đâu!”
“Hắn ở đâu thì ta không biết, nhưng ta có thể gọi hắn tới.”
Triệu hồi?
Còn có chuyện như vậy sao?
Tên tà ma dị giới đối xử với ngươi tốt như thế sao?
Phục vụ cũng chu đáo quá đi?
“Vậy ngươi mau triệu hồi hắn đến đây đi!”
“Đúng thế, nhanh lên mau!”
“Lão tử vô cùng nóng lòng muốn nghiền nát tên tà ma dị giới đó!”
“Nhanh lên đừng có mà hối hận!”
Thành ca chỉ có thể lại giả vờ bấm bấm tay: “Không phải ta không muốn, mà vì
ở đây không triệu hồi hắn được.”
“Vì sao chứ?”
“Tiểu tử ta cảnh cáo ngươi đừng có mà giở trò!”
“Muốn giở trò khôn vặt ở trước mặt bọn ta sao?”
“Không có không có…”
Thành ca cười tủm tỉm đưa đưa tay: “Ở Phi Thăng đài này nhiều người quá,
trước khi triệu hồi hắn đến, nếu hắn nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ cảm thấy
quá nguy hiểm, chắc chắn sẽ không đến đâu.”
Mọi người ngơ ngác, suy nghĩ một chút, hình như cũng có gì đấy hợp lý.
Kim Không quái dị: “Vậy ý ngươi là gì?”
“Rất đơn giản, để một mình ta tìm một nơi yên tĩnh rồi triệu hồi hắn, như vậy
hắn có thể yên tâm to gan mà đến đây!”
Câu này của hắn vừa nói ra, mọi người không khỏi cười mỉa trong lòng.
Tiểu tử này chẳng lẽ muốn dùng lí do này để thoát khỏi vòng vây, tìm cơ hội
chuồn đi đấy chứ?
Nhưng mà, với thực lực Địa Huyền cửu trọng này của ngươi, có thể trốn đi
được sao?
Kim Không hoàn toàn không lo lắng.
Điều hắn càng mong muốn hơn, vẫn là tìm tên tà ma dị giới kia để báo thù.
Chỉ cần có cơ hội một lần, thì đều đáng thử một lần.
“Được thôi, vậy ngươi đi đi.”
Thành ca ngay lập tức không chút do dự mà bay về phía dãy núi đằng xa.
Kim Không liền nháy mắt ra hiệu với bốn tên cao thủ Thiên Huyền cảnh của
Kim Huyền tộc bên cạnh, bốn người kia ngầm hiểu trong lòng.
Lập tức, cũng chia ra bốn phương tám hướng mà đi theo, bí mật theo dõi động
tĩnh của Khương hiền giả.
“Hừm, tên tà ma dị giới kết bái với loại người như này, thật sự là mắt mù.”
Hắn vậy mà cảm thấy Khương Thành rất vô đạo đức.
Biết là đội hình bên này đội hình vô cùng mạnh, vậy mà còn muốn đưa đại ca
“tà ma dị giới” đến tìm chết.
Hắn thậm chí còn cảm thấy có chút không đáng cho tên tà ma dị giới kia.
Ngân Dịch thì ở một bên cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cái này gọi là
rắn chuột một ổ, đến đám tà ma dị giới cũng có thể kết giao cùng, thì cũng
chính là kẻ có thể bán đứng bạn bè vì mạng sống thôi.”
Các cao thủ Tam tộc ầm ầm cười vang.
Cùng lúc đó, cũng thu hẹp vòng vây, chặn hoàn toàn đường lui của Bạch La
Chân với đám người Lê Hàn Ngọc.
Thấy tình cảnh trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, Bạch La
Chân bây giờ chỉ có thể cầu nguyện sau khi tên tà ma dị giới vào trận, có thể
gánh được hai tên Đế Huyền cảnh.
Hoặc là có phương tiện vận chuyển đặc biệt nào đó, có thể đánh tan vòng vây
hãm đưa tất cả mọi người thoát ra ngoài thành công
Ngay lúc mọi người bắt đầu chờ đợi, thì bên kia Thành ca - người bay về phía
dãy nũi cũng không thấy dấu vết
Vừa thoát khỏi tầm mắt mọi người, hắn đã trực tiếp ẩn thân.
Phía sau, bốn tên cao thủ Kim Huyền tộc bí mật theo sau theo dõi hắn, thì “mất
dấu rồi”.
Điều này làm bọn họ vô cùng kinh ngạc.
“Người đâu rồi?”
“Sao lại không thấy nữa rồi?”
“Tìm mau lên!”
“Hắn thế nhưng lại là người được Đế Tôn chỉ mặt gọi tên, tuyệt đối không thể
để xảy ra sai sót, nếu không cả ngươi và ta đều không có kết cục tốt!”
Bốn người vội vàng bại lộ thân hình, đi tìm khắp phía.
Thế nhưng Thành ca đã ẩn thân rồi thì sao họ có thể tìm ra được, huống hồ lúc
này Thành ca đã bay lên tận không trung rồi.
Bốn người ở phía dưới bối rối, chỉ có thể vội vàng trở về báo cáo.
“Gì cơ?”
“Hắn biến mất rồi?”
Sau khi Kim Không nghe được tin tức này, vẫn là trở tay không kịp.
Một Địa Huyền cửu trọng, thế mà lại chạy trốn trước mắt bốn tên Thiên Huyền
cảnh?
Điều này sao có thể làm được cơ chứ?
“Các ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy?”
Lúc Kim Không giận dữ, Hắc Hộc với mấy người Ngân Dịch cũng đập thẳng
bắp đùi.
“y da, ta biết ngay là tên tiểu tử kia sẽ giở trò lừa bịp mà!”
“Giờ thì tốt rồi, giờ lại để hắn chạy thoát rồi.”
“Chết tiệt, cái thứ tham sống sợ chết này, thật đáng hận!”
Ở phía đối diện, mấy người Bạch La Chân cũng mờ mịt không hiểu gì.
Không thể nào?
Đại hiền giả bỏ mặc đồng đội, một thân một mình chạy thoát rồi?
Thế thì cũng quá không trượng nghĩa đi?
Sau một thoáng thất vọng, bọn họ lại lóe lên một tia may mắn.
Chỉ cần người nắm giữ tử kim huyền văn và “kế thừa” Huyền thuật cấp Chí Tôn
là hắn còn sống, Bạch Huyền tộc cho dù có lại bị đòn lớn hơn, sau này vẫn có
thể xây dựng lại trở nên huy hoàng.
Thôi bỏ đi, chỉ cần hắn có thể sống, mấy người bên mình chết cũng không thiệt.
Trông thấy Kim Không với Hắc Hộc mấy tên Đế Huyền cảnh muốn đi tìm bắt,
Bạch La Chân là người đầu tiên rút binh khí ra.
“Vì để cho đại hiền giả có cơ hội sống…”
Nàng liếc nhìn các điện chủ, cả mặt bi tráng nói: “Chúng ta nên làm gì đó rồi!”
Còn chưa dứt lời, Chiến Linh điện chủ với bọn người Thủy Linh điện chủ đã
đồng loạt bay lên không trung.
Như là một con thiêu thân lao vào lửa đồng, đi về phía bọn người Kim Không
để ngăn cản bọn họ.
Chỉ hy vọng trước khi chết, có thể ngăn chân những kẻ địch này một lúc.
“Thật đúng là tìm cái chết mà!”
Kim Không thật sự nổi nóng rồi, không thấy Thành ca đâu, thì hắn cũng không
có gì để giao nộp cho Đế Tôn tối cao được.
Ngay lúc đang muốn hạ lệnh tiêu diệt Bạch La Chân và nhóm người, trên trời
bỗng nhiên vang lên một tiếng hú dài.
“Nghe nói các ngươi rất muốn gặp ta?”
Ngay sau đó, một bóng người mang theo mây gió đầy trời hạ xuống, tiên kiếm
hỏa hồng vung lên, làm thiên địa biến sắc!
Ngay khi nhân tài vừa xuất hiện, rất nhiều tu sĩ Thiên Huyền cảnh và Địa
Huyền cảnh không thể không lui xuống.
Bọn họ cảm giác được bầu không khí vô cùng nguy hiểm.
“Là hắn!”
Đồng tử Ngân Dịch bỗng nhiên mở to, thất thanh mà hét lên.
“Là tên tà ma dị giới lần trước!”
“Chính là hắn!”