Sư tôn lão nhân gia hắn đã chủ động đến nhà, đáng lẽ các ngươi nên cảm thấy
vô cùng vinh hạnh, dùng quy cách nghênh đón chiêu đãi cao nhất mới đúng.
Thế mà còn chủ động yêu cầu gì đó?
Đặc biệt là Thái Huyền Dung Hồn Tiên Đan này đến ngay cả bọn họ cũng rất ít
được ban thưởng.
Dựa vào cái gì tặng cho bọn họ?
Vài tên đệ tử lộ ra vẻ mặt khó chịu nhưng lại không dám hé răng, chỉ có thể
giương mắt nhìn.
Nhìn thấy lần trước đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh lấy được tiên đan,
những trưởng lão khác của Phi Tiên Môn tỏ vẻ vô cùng ghen tị.
Bọn họ cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được, lần trước đám người Lãnh Hóa
Hàn và Nguyên Triết, Tố Mộng đi theo lão tổ xuất môn là có ý nghĩa gì.
Ở bên cạnh hắn có thể nhận được rất nhiều lợi ích.
Chỉ là thật đáng tiếc lão tổ dường như không có dự định chiêu mộ thêm tùy tùng
thân tín.
Nhìn thấy Lưu Duyên Tiên Vương lấy tiên đan thất phẩm ra, Minh Trì Tiên
Vương có chút rối rắm.
Người khác lấy thất phẩm ra, bản thân lại lấy tiên khí lục giai ra, hình như
không có thể diện lắm.
Dù sao Nguyên Chân và Nguyên Thịnh, Nguyên Thù của Phi Tiên môn đều đã
có tiên khí lục giai.
Nhưng để hắn lấy thất giai ra làm lễ vậy thì cũng đau lòng lắm.
Tiên khí thất giai và tiên đan thất phẩm, một cái có thể được truyền lại mãi mãi,
một cái là vật phẩm tiêu hao ngắn hạn, giá trị chênh lệch không biết bao nhiêu
lần.
Cái thứ hai, ít nhất thì vắt óc nghĩ đủ mọi cách cũng có thể mua được, còn cái
trước thì khỏi phải nói, hoàn toàn không thể gặp được.
Minh Trì Tiên Vương là luyện khí tiên sư, bây giờ hắn có hai thanh tiên khí thất
giai, một thanh là binh khí hắn thường dùng.
Cái còn lại là dự định tương lai tìm được người kế thừa y bát chân chính thì mới
truyền lại cho hắn.
Trong số đám đồ tử đồ tôn dưới trướng này, tạm thời hắn vẫn chưa xác định
được tương lai là ai tới nhận y bát, cho nên vẫn luôn giữ lại không lấy ra.
Nghĩ đến ý nghĩa của Khương chưởng môn đối với mình, tim hắn đập cái thịch.
Sao có thể để lão nhân gia hắn xem thường được?
Thế là cuối cùng Minh Trì Tiên Vương vẫn lấy ra thanh tiên khí thất giai Li
Quân Kiếm. Lần này, đám đồ tử đồ tôn của hắn thật là nhịn không được nữa.
“Sư tôn!”
“Tiên kiếm thất giai, sao có thể tặng cho người khác…”
“Sư tổ hãy suy nghĩ kĩ lại!”
Minh Trì Tiên Vương hít sâu một hơi: “Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!”
Nhìn thấy vị này lấy ra tiên kiếm thất giai, đến cả Lưu Duyên Tiên Vương cũng
bị dọa sợ.
Lão huynh đệ, ngươi cũng chịu cho quá rồi.
Hắn biết vì để luyện ra thanh kiếm này, Minh Trì Tiên Vương đã tiêu tốn thời
gian hàng ngàn vạn năm.
Thu thập nguyên liệu cũng đã đủ khó rồi, điều quan trọng nhất chính là trao cho
tiên kiếm sức mạnh quy tắc, chuyện này không chỉ cần có đủ thực lực mà còn
cần có cơ duyên.
Một khi không thể thành công trao quy tắc cho thì thành phẩm cuối cùng cũng
chỉ là tốt hơn tiên kiếm lục giai một chút mà thôi.
Trước khi luyện ra thanh kiếm này, bởi vì thất bại mà có lẽ Lưu Duyên Tiên
Vương đã luyện ra mười lăm thanh tiên kiếm lục giai cực phẩm…
Chuyện này cũng coi như là có vận khí tốt rồi, ít nhất cuối cùng, lần thứ mười
sáu cũng luyện ra thất giai.
Có vài luyện khí tiên sư luyện tới ba bốn mươi lần, hao phí nguyên liệu quý
hiếm với số lượng kinh người, cuối cùng vẫn luyện không ra cũng là chuyện
bình thường.
Hai tay bưng thanh kiếm này, Minh Trì Tiên Vương trân trọng hướng về phía
chưởng môn Nguyên Chân Tiên Tôn.
“Tiền bối…”
“Cái này, tiên kiếm này…”
Nguyên Chân thở hổn hển, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Làm chưởng môn hơn trăm vạn năm, ngoại trừ lần trước nhìn thấy tổ sư gia thì
hắn chưa bao giờ kích động như vậy.
Đây chính là tiên kiếm thất giai!
Hắn thậm chí có chút không dám nhận, quý giá quá rồi, hắn nhận không nổi.
Nhưng lời chối từ hắn thật sự là nói không nên lời.
Sức hấp dẫn của thần binh lợi khí quá lớn.
Hai tay vẫn rất thành thật vươn ra.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay khác duỗi qua ngăn cách hai người ra.
Ngẩng đầu lên nhìn, không phải Thành ca thì còn là ai được nữa?
“Hầy, ban thưởng cho hậu bối, ta cũng đâu có kêu ngươi nhịn đau từ bỏ những
thứ yêu thích hả.”
Hắn nhìn ra được thanh kiếm này là vật cực kỳ quan trọng đối với Minh Trì
Tiên Vương.
Ngẫm lại thì lão già không giống với tam đại Thi Vương kia.
Ba vị kia không cần dùng đến tiên khí, cho nên bắt bí nhiều một chút cũng
không sao.
Mà bản thân vị này còn có một đám đồ tử đồ tôn, thanh kiếm này rõ ràng rất
hữu dụng, cũng không thể bắt bí quá mức được.
Minh Trì Tiên Vương vội vàng nói: “Khương chưởng môn, không phải lão phu
không đồng ý!”
“Chỉ cần một câu của ngài, cái mạng này của lão phu cũng có thể dâng ra. Đây
chỉ là một vật ngoài thân, đâu có là gì.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là đám đồ tử đồ tôn của Minh Trì Tiên Vương đều nghĩ, liệu có phải hắn
điên rồi hay không.
“Đừng đừng đừng!”
Thành ca xua tay áo: “Ban thưởng quá mức trân quý, chỉ sợ bọn họ nhận không
nổi…”
Nguyên Chân chỉ có thể ngượng ngùng rụt tay trở lại, trong lòng có chút mất
mát, nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, nếu bản thân nhận tiên khí thất giai đó thì
trong lòng cũng không yên được.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy giọng của Thành ca truyền đến: “Nếu không thì
như vậy đi, ngươi có mang theo nguyên liệu của tiên khí thất giai hay không?”
“Cái này thì có, không biết Khương chưởng môn cần nguyên liệu để làm gì?”
Mặc dù nguyên liệu cũng vô cùng quý giá, nhưng ít nhất vẫn còn có thể mua
được, nếu tặng thì cũng không đau lòng lắm.
Điều này thì xem lúc trước hắn luyện ra nhiều tiên kiếm lục giai như vậy là biết.
So với một thanh tiên kiếm thành phẩm thì giá trị nguyên liệu của một thanh
kiếm ít nhất cũng phải thấp hơn mấy chục lần.
Dù sao thứ quý giá nhất của tiên kiếm thất giai vẫn là luồng sức mạnh quy tắc
cuối cùng được trao cho.
Minh Trì Tiên Vương có mang theo nguyên liệu luyện khí này bên người, chỉ là
không hiểu ý của Thành ca.
Khi tặng lễ vật cho tiểu bối, làm gì có chuyện tặng nguyên liệu chứ?
Hầu hết các nguyên liệu luyện khí đều không có tác dụng gì khác cho đến khi
luyện thành phẩm.
Thành ca cố ý làm ra vẻ như rất bình tĩnh, thuận miệng nói: “À cái đó ta đã
quên nói, kỳ thật ta cũng là luyện khí sư.”
“Hả?”
“Vậy mà Ngài cũng là luyện khí sư?”
Đừng nói là mọi người của Phi Tiên môn, Minh Trì, Lưu Duyên cùng với tam
đại Thi Vương tất cả đều mang vẻ mặt hoang mang.
Hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.
Trước kia Khương chưởng môn hoàn toàn không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào
liên quan đến luyện khí hết.
“Đúng vậy, ngươi mang theo bao nhiêu bộ nguyên liệu, đủ hai bộ không?”
Rút trúng kỹ năng luyện khí đã lâu như vậy, Thành ca suy nghĩ cũng nên dùng
để làm màu rồi.
Huống chi cũng nên cho hai kẻ tâm phúc chân chính là Nguyên Chân và
Nguyên Thịnh này một chút đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng mà lông dê không thể mọc ra ở trên người mình, có thể lấy một chút
nguyên liệu từ trên người Minh Trì thì chẳng phải là quá đẹp rồi ư.
“Cái này, hai bộ nguyên liệu của tiên kiếm vẫn có… Nhưng chỉ còn thiếu Hàn
Ngọc Tiên Tâm quan trọng nhất…”
Thành ca nhìn vào hệ thống thương thành của chính mình, Hàn Ngọc Tiên Tâm
có giá đổi là năm mươi điểm công đức một quả.
May mắn thay không cần phải tự mình thu thập hơn trăm loại nguyên liệu còn
lại, nếu không thật đúng là chịu không nổi.
“Không sao, đúng lúc ta có hai quả Hàn Ngọc Tiên Tâm này.”
“Vậy thì tốt quá!”
Minh Trì Tiên Vương không cần nghĩ ngợi gì, bèn lấy ra một số lượng lớn thiên
tài địa bảo từ trong hư không, chiếu rọi cả tòa đại điện, khiến nó như được trang
hoàng lộng lẫy, vô cùng tỏa sáng.
Nhìn thấy một đống nguyên liệu quý hiếm này, những đồ tử đồ tôn này của hắn
lại lộ ra dáng vẻ đau lòng.
Tuy rằng số nguyên liệu này chỉ cần tốn chút công sức là có thể thu thập được,
nhưng cũng là do sư tôn góp nhặt qua nhiều năm, cứ như vậy mà cho đối
phương tiêu xài lãng phí thì thật sự là rất đáng tiếc.
Đúng vậy, trong mắt của bọn họ, cho Khương chưởng môn số nguyên liệu này
chính là trâu nhai mẫu đơn, quá lãng phí.
Bọn họ không tin Thành ca lại biết luyện khí.
Nếu thật sự có thể luyện ra tiên khí thất giai thì đã nổi danh ở trung tiên giới từ
lâu rồi.
Mà trước đây bọn họ đều chưa từng được nghe nói đến người này.
“Khương chưởng môn, không biết ngươi muốn mở lò luyện khí ở nơi nào?”
“Tiểu lão nhân có thể hỗ trợ một chút không?”
Minh Trì Tiên Vương đã từng nhìn thấy rất nhiều kỳ tích do Thành ca tạo ra,
cho nên hắn vẫn giữ một sự mong chờ nhất định.
Trong lòng hắn quyết định, cho dù vận khí không tốt, thất bại cả hai lần thì bản
thân hắn cũng muốn cố gắng khen ngợi Khương chưởng môn.
Suy cho cùng việc hai lần đều có thể thành công, vốn là chuyện vô cùng xa vời.
Quan trọng là lão nhân gia chơi vui là được…