Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người của Trục Vân tông và Chân Minh tông đều

không cười nữa.

Đặc biệt là thanh niên Mang Dương Thánh Chủ mặc áo đỏ lại càng sa sầm mặt

lại.

“Có gì mà không thoả đáng chứ?”

“Sao hả, lần đầu các ngươi đến đây mà còn muốn leo lên đầu bọn ta sao?”

Định Kỷ Thánh Tôn cũng không vui gì nhìn sang Khương Thành.

“Các ngươi thế này là muốn làm gì đây?”

“Tư Hồng Thánh Chủ của Chân Minh tông đường đường là một Hư Tướng, có

thể được bọn họ trực tiếp quản lí đã xem như cực kì coi trọng Phi Tiên môn

rồi.”

“Lẽ nào các ngươi lại còn không hài lòng?”

“Ha? Nói như thế thì bọn ta còn phải cảm thấy vinh hạnh nữa ha?”

Khương Thành trực tiếp bị hắn chọc cho phát cười.

“Bọn ta đặc biệt từ Tiên Võ châu sang đây cũng chẳng phải vì để làm tôn tử cho

người khác.”

“Phi Tiên môn của Tiên Võ châu?”

Đám người Địng Kỷ, Định Phong và Mang Dương khẽ kinh ngạc, sau đó lập

tức phản ứng lại.

“Ngươi là Khương Thành?”

“Chính là đế khí sư thiên tài Khương Thành đó?”

Thành ca khẽ cười gật đầu.

“Không sai.”

Đám người Định Kỷ và Định Phong, Mang Dương có chút kích động.

“Không ngờ thế mà lại là ngươi.”

“Đại sư, ngươi giá lâm chỗ bọn ta quả thật là trời giúp tông môn ta mà.”

“Thế này đi, Phi Tiên môn các ngươi không còn chịu sự quản thúc của Chân

Minh tông nữa mà sẽ do Trục Vân tông bọn ta tiếp quản.”

“Cái gì?”

Mặt Mang Dương Thánh Chủ kia biến sắc, ngay lập tức phản đối.

“Định Kỷ chưởng môn, ngươi thế này có phần không chuyên nghiệp rồi.”

Tông sư có thể luyện chế đế khi đi đến đâu mà chả được chào đón chứ.

Bọn họ đương nhiên muốn sắp xếp Khương tông sư ở trong tầm mắt bản thân,

như thế thì tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích.

“Vừa rồi còn bảo để Phi Tiên môn phụ thuộc vào Chân Minh tông, bây giờ đã

đổi quẻ rồi?”

“Đường đường là một tông môn đỉnh cấp há lại đi nuốt lời?”

Định Kỷ nhìn chằm chằm hắn một cái: “Gì mà nuốt lời với không nuốt lời chứ,

Phi Tiên môn còn chưa ổn định, cũng chưa chính thức giao du, vốn không xem

như phụ thuộc các ngươi.”

“Càng huống hồ gì, chỉ một tông môn tướng cấp như các ngươi mà còn muốn

đấu với bọn ta?”

“Chờ chút.”

Thành ca có phần nghe không lọt tai nữa.

Ý gì đây chứ?

Các ngươi đều biết thân phận của ca, vậy mà còn dám xem Phi Tiên môn như

món ăn à?

Chỉ vì thân phân đế khí sư mới được xem trọng một chút ư?

Hắn xem như đã hoàn toàn ngộ ra.

Suối nguồn thứ nhất vốn không có truyền thuyết của mình.

Chuyện này cũng vô lí quá, bản thân năm đó đã làm ra chuyện lớn như vậy, tên

tuổi xem như là phải bao trùm cả rồi ấy chứ.

Trên thực tế, chuyện này quả thực có lí do cả.

Nhưng Hư Đế, Hư Vương, Hư Tướng năm ấy được Khương Thành sắp xếp lên

đều do giao dịch mới được lên.

So với đủ các bài kiểm tra để tuyển chọn thông qua sau này, nhưng vị trí phụ

được khâm điểm rõ ràng có phần không được chính thức, sức thuyết phục cũng

không quá lớn.

Vì tế, những đương sự sau đó đều nói năng thận trọng, không ai dám truyền “sự

tích” của Khương Thành ra ngoài, thậm chí còn cấm thảo luận đến.

Lại thêm vào hơn ba mươi ngàn năm, nhưng tông môn cà quần tộc đến suối

nguồn thứ nhất quả thật quá nhiều rồi.

Những tiên nhân của tứ châu vốn có hiện nay còn chưa chiếm đến một phần

mười, ngược lại lại trở thành số ít.

“Hai người các ngươi không cần phải tranh giành nữa, Phi Tiên môn bọn ta

không có thói quen ở dưới trướng người khác.”

“Cáo từ!”

Nói xong, hắn mang theo mọi người ở tông môn, rời khỏi Lộc Lăng cốc này.

Nhưng người này không quen biết mình, Thánh Hoàng thì phải biết chứ.

Trực tiếp đi tìm nàng là được rồi.

“Đứng lại!”

“Đừng đi.”

Những đệ tử Phi Tiên môn ở đằng sau còn chưa kịp quay người thì đã bị hai

phái cấp cao chặn lại.

Định Kỷ nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành, trong ánh mắt ấy mang theo

cảm giác áp bức.

Nếu như không để ý đến thân phận đế khí sư thì mọi người đã không chần chừ

gì mà ra tay với hắn rồi.

“Khương tông sư, ngươi muốn đi đâu?”

Khương Thành hờ hững trả lời: “Đương nhiên là trung tâm suối nguồn, chỉ có ở

đó mới phù hợp với địa vị của Phi Tiên môn, có vấn đề gì sao?”

Cấp cao hai phái ngơ ra, sau đó bật cười thành tiếng.

“Ha, ngươi đang nói gì thế?”

“Trung tâm suối nguồn? Ở đó chính có thế lực đế cấp mới có thể vào đóng

thôi.”

“Các ngươi còn chẳng có nỗi một Hư Tướng, khó tránh thật mơ tưởng viễn

vông rồi ha.”

Mang Dương Thánh Chủ kia lại càng nhìn đám đệ tử Phi Tiên môn bằng ánh

mắt mỉa mai hơn.

“Xem ra các ngươi căn bản không hiểu đạo sinh tồn của pháp tắc chi nhãn rồi.”

“Có phải cảm thấy Phi Tirn Môn có nhiều hơn Chân Minh tông bọn gta một

Thánh Tôn là nên ở trên bọn ta rồi à?”

“Nói thật cho các ngươi biết, trừ khi Phi Tiên môn có thể có một Hue Tướng,

bằng không thì dù có là con rồng ở bên ngoài cũng phải bò thôi.”

Định Kỷ Thánh Tôn cũng mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vị trí phụ của Ngọc

Nhai chi nhãn gần đây mới được chọn toàn bộ, không chờ được tầm mấy trăm

triệu năm nữa thì cũng không thay đổi đâu.”

“Trong khoảng thời gian này, các ngươi tốt nhất là nên biết rõ thân phận của

mình đi.”

“Có thể được một tông môn đế cấp như bọn ta quản lí thì đã coi như là đãi ngộ

cao hơn cả thế lực tướng cấp rồi, đừng có không biết điều.”

“Ồ.”

Khương Thành gật đầu.

“Nói xong chưa? Có thể tránh ra chưa?”

Hắn đã quyết định rồi, vị trí Hư Tướng của suối nguồn vẫn nên để cho một đệ

tử Phi Tiên môn.

Nếu không thì tương lai đúng là không tiện rồi.

Vị trí đầy rồi cũng không sao, cùng lắm phế truất lão tổ của Trục Vân tông là

được rồi.

Suy nghĩ này của hắn đương nhiên những người khác có mơ cũng không ngờ

được.

Nhìn thấy hắn cố chấp muốn đi, hai đám cấp cap của Trục Vân tông và Chân

Minh tông cũng lật mặt luôn.

Không muốn đóng dưới trướng mình, cũng không chấp nhận bản thân mình

quản thúc thì còn có giá trị gì nữa chứ.

“Đứng lại.”

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có chuyện tốt vậy sao?”

“Các ngươi xem đây là đâu chứ?”

Nhìn thấy bầu không khí trở thành rút kiếm giương cung, đám đệ tử Phi Tiên

môn cũng không kiềm được mà lấy binh khí ra.

Còn Khương Thành thì lại nhìn hai tên chưởng môn một các thâm sâu.

“Sao hả, còn muốn cưỡng bức bắt người à?”

Định Kỷ Thánh Tôn bĩu môi, cười như không cười: “Khương tông sư, người

thức thời là nhân kiệt, ta vẫn khuyên ngươi đừng có không biết điều như vậy.”

Mang Dương cũng nói lạnh lùng: “Bọn ta tôn kính ngươi là một tông sư luyện

khí, vậy nên mới nể mặt ngươi.”

“Nếu thật sự ép bọn ta ra tay thì đến lúc đó ngươi bị chế ngự rồi, bị làm tù đồ thì

có hối hận cũng không kịp.”

Thành ca không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Trước đó ở vực muốn ra tay thì lại bị Lẫm Đế cắt ngang, ở đây xem như là có

cơ hội rồi.

Hắn cười hớn hở lấy ra Nhân Quả kiếm.

“Ta rất muốn hối hận một lần, hai phái các ngươi lên luôn đi.”

“Ngươi!”

Đám cấp cao hai phái tức giận.

“Ngu xuẩn, ngông cuồng.”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

“Tốt lắm, tương lai ngươi làm nô khí của Trục Vân tông bọn ta là do ngươi tự

mình lựa chọn lấy đấy nhé.”

Nói xong, bọn họ liền… lui về phía xa.

Chuyện này khiến Khương Thành suýt chút không biết nên làm sao.

Thốt ra nhiều lời cay đắng như vậy không phải nên lập tức giết lên à?

Còn lui lại nữa hả?

Nhưng mà ngay chốc sau, hắn đã hiểu được dụng ý của đối phương.

Nhưng nhìn thấy Mang Dương Thánh Chủ đột nhiên lấy ra một lệnh phù mà đó

lửa.

Thúc động tiên lực, lệnh bài hóa thành những tinh mang.

Ngay khắc sau, những đám mây ở trên sơn cốc liền chia ra, hồng mang như

ráng mây chiếu cả bầu trời biến thành màu máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK