“Đây là tất cả những Thiên Khuyết thạch mà ta có được trong chuyến đến
Huyền giới lần này, còn có cả Huyết Hải ấn.”
Thu Vũ Tuyền nói xong liền đưa nhẫn trữ vật cho Sở Đình.
“Ngươi trở về giao cho bọn họ đi.”
Sau đó, nàng lại đưa một nhẫn trữ vật cho Khương Thành.
“Đây là một nửa thu hoạch.”
Thành ca há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra hắn sớm đã không muốn dùng kiểu cá cược để “bắt nạt” Thu Vũ Tuyền
nữa rồi.
Nhưng đáng tiếc là Thu muội tử quá giữ lời.
“Hai biểu ca biểu muội chúng ta, ngươi nên học hỏi nhiều…”
Hắn vừa định nói không cần rồi, sau đó thử cảm nhận thấy số lượng bảo vật vô
kể bên trong nhẫn trữ vật.
Lần trước Thu Vũ Tuyền dùng một kiếm kia tiêu diệt hơn nửa cao thủ tinh anh
của Thiên Dung bộ, thu hoạch không thể gọi là không lớn được.
“Nhưng mà nếu như ta không nhận thì lại thành ra không nể mặt ngươi.”
Nói xong, hắn “miễn cưỡng” cất lấy nhẫn trữ vật.
“Ta cũng không trở về nữa.”
Đông Phàm Thánh Chủ nói xong, lại đưa cả nhẫn trữ vật có Thiên Khuyết thạch
và Hư Minh đăng cho hắn.
“Hư Minh đăng thì phiền ngươi đưa cho Tiêu Đế nhá.”
Không phải hắn không xem trọng Thiên Đạo chí bảo.
Mà là thứ này đã định là không pahir của hắn, để lại cũng không có tác dụng gì.
Khương Thành khẽ ngơ ra một cái” “Sao ngươi cũng không trở về nữa rồi?”
Đông Phàm gãi đầu, cười hi hi: “Ta vẫn muốn học theo Tiêu Đế ẩn dật, không
thích hợp đánh đánh giết giết.”
Trở về Tiên Võ châu, hắn vẫn phải đối mặt với áp lực từ những Thần cung bên
ngoài, trải qua ngày ngày nguy hiểm.
Còn ở Huyền giới thì không giống như vậy.
Là bạn của Khương hiền giả, lại thêm việc “lập công” ở cửa ải đầu tiên, hắn ở
đây như cá gặp nước, mỗi ngày đều được một đám Huyền Thánh bát trọng, cửu
trọng trò chuyện thành thân.
Chín bộ tộc lớn ngoài kia thì đã bị Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đánh cho
tàn rồi, Huyền Thánh cửu trọng còn lại chỉ có mười mấy người.
Lại thêm vào có A Linh tọa trấn, thần điện ở đây căn bản không có thiên địch
gì, quả thực rất an dật.
“Vậy được thôi, ngươi thích là được rồi.”
“Ừ, dù sao thì lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi, hai vị Thiên Đế có lẽ sẽ
rất vui.”
“Cá cược?”
Khương Thành nhướn mày: “Cá cược gì chứ?”
Hắn mơ hồ ý thức được bản thân có lẽ đã bỏ sót điều gì đó.
“Hả? Ngươi lại không biết sao?”
Đông Phàm lại không che giấu gì cả, rất nhanh đã nói hết một lượt đầu đuôi sự
việc về cuộc cá cược giữ Chiến Đế, Tiêu Đế và tám Thiên Đế khác.
“Nếu chúng ta thắng thì Chiến Đế sẽ có được bốn phần hỗn động Kim Ngọc
Tủy?” Đôi mắt Thành ca mở ta.
Một chuyện lớn như vậy mà bản thân lại không hề biết.
Hắn chỉ biết có một trận tỉ thí, thứ mà so chính là số lượng Thiên Khuyết thạch.
Vốn không biết đằng sau đó còn có cả một vụ cá cược.
Còn tưởng chỉ có một phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy là thưởng cho minhg, thậm
chí còn nghĩ là Chiến Đế tự móc ra thưởng nữa cơ.
Kết quả lông cừu đều ở trên thân cừu thôi.
“Thật đáng ghét, tổng cộng bốn phần mà chỉ chia cho ta một phần, còn có chút
lương tâm nào không chứ?”
Sở Đình, Phạm Tình và Quy Bình mất cả một tháng mới chuyển hóa được
huyền lực trở về lại tiên lực.
Sau một bữa tiệc lớn đưa tiễn, Khương Thành mang theo bọn họ lên đườg trở về
lại Nguyên Tiên giới.
Ba người này có Thiên Đạo chí bảo che chở, hơn nữa còn có Di âm thầm mở
đường, cả chặng đường vốn không gặp phải bất kì bất trắc gì cả.
Con đường trống không dọc đường đao ấy vạch ra, bọn họ thuận lợi đến được
đầu bên kia.
Phía trước sáng lên một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Theo đó không gian lại vặn vẹo, bốn người đồng thời xuất hiện ở đại địa của
Nguyên Tiên giới.
Còn chưa chờ Sở Đình và Phạm Tình cảm khái, xung quanh đã vang lên tiếng
hô hoán ầm ĩ.
“Ra rồi!”
“Lại có thể có người từ đó ra rồi.”
“Là ai?”
“Ở đây không phải là đạo ấn sao?”
“Sao lại có bốn người đi ra?”
“Ta biết, đó chẳng phải là Sở Đình thần quan sao, sao hắn lại đi ra từ đó?”
Khương Thành đưa mắt nhìn sang, tiên nhân xung quanh chi ít cũng có trăm
mấy ngàn người.
Tu vi chênh lệch không đều, từ Đạo Thánh đến Thiên Thần đều có cả.
Lúc này mấy người này đều đang vây quanh một miệng hố sâu, giống như ở
đây đang cất giữ bảo tàng gì đó vậy.
Thật ra đây cũng rất bình thường.
Sau một đao vạch đến Nguyên Tiên giới của Khương Thành, ở đây đã hình
thành một vực sâu không đáy.
Một động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến không ít tiên nhân
đến xem.
Mà thứ bọn họ liên tưởng đến đầu tiên chính là bảo vật xuất thế.
Chỉ là giống với đầu Huyền giới bên kia, vực sâu ở bên này cũng rất nguy hiểm,
khí tức hủy diệt của đao ấy còn chưa tản đi hết, lại có lực Thiên Đạo bảo trùm
khắp bốn phương.
Tạm thời vẫn chưa có ai có thể thám thính được vào bên trong.
Rất nhiều Giới Thần và Thiên Thần đi lên nghênh đón.
“Sở Đình thần quan, không biết bên trong vực sâu ấy rốt cuộc có gì?”
“Phạm Tình thần quan, sao ngươi lại xuất hiện ở bên dưới kia?”
“Có liên quan gì đến ngươi?”
Phạm Tình lạnh lùng nhìn ngang bọn họ một cái.
“Tránh ra hết cho ta.”
Nàng khách khí trước mặt Khương Thành, nhưng trước mặt những người này
thì phải nói là đại thần quan ngự trị trên vô số người.
Sở Đình và Quy Bình cũng không có hứng để trả lời.
Chuyện xảy ra ở bên Huyền giới quá nhiều rồi, hơn nữa có vài chuyện đã định
là cơ mật quan trọng, sao có thể nói cho những người qua đường này được.
Mọi người bị nàng nhìn như vậy liền tránh ra.
Nhưng ngay sau đó, Khương Thành lại bị vây lại.
“Vị đạo hữu này, sao ngươi lại ở cùng với ba vị đại thần quan này?”
“Ngươi có biết bên trong vực sâu ấy có gì không?”
“Có phải ngươi đã có được bảo vật bên trong đó không?”
“Bảo vật đó là hỗn độn Ngọc Tủy ư, hay là đạo ấn?”
Nếu như bọn họ là kí giả thì Khương Thành sẽ không nghi ngờ gì việc có những
micro xung quanh mình.
Hắn vốn định nói thẳng sự tình ra.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy thì thật quá bất công cho Huyền giới bên kia.
Thế là giống như một minh tinh mở một buổi lễ phát biểu, khua tay về phía mọi
người.
“Không có gì để nói, không có gì để nói.”
“Tránh ra cả đi…”
Mọi người xung quanh vốn không hề tránh đi.
Bọn họ không dám cản Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình, đó là bởi vì thực lực
của ba người này quá mạnh, tiếng đồn vang xa, bọn họ không dám trêu vào.
Nhưng Khương Thành thì không giống vậy.
Một Thánh Chủ mà cũng dám không trả lời câu hỏi của bọn họ?
“Ai cho ngươi bỏ đi đó?”
“Dám không nể mặt bọn ta à?”
“Lại còn không có gì để nói? Ngươi có tư cách từ chối trả lời sao?”
Khương Thành đang chen ra ngoài dừng chân lại.
“Muốn biết bên trong có gì như vậy à, ngươi có thể tự mình xuống xem.”
Nếu những người xung quanh dám xuống thì đã xuống từ sớm rồi.
“Thật là to gan!”
“Ngươi tìm cái chết à?”
Khương Thành thu lại nụ cười, nhìn những người xung quanh một vòng đây ý
vị.
“Vậy rồi sao? Các ngươi muốn thế nào?”
Mấy người dẫn đầu cười khặc khặc.
“Bọn ta nghi ngờ ngươi đã có được bảo vật không thuộc về mình ở trong vực
sâu đó.”
“Trừ khi để bọn ta lục soát toàn thân, nếu không thì đừng mơ mà đi.”
Thành ca cảm thấy bản thân có phần càng sống càng đi ngược lại, lại có người
dám cướp đồ của mình à?
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình đang định rời đi nhìn thấy cảnh tượng này thì
bị dọa cho một phát.
Đám ngu xuẩn này, chọc ai cũng được lại cứ đi chọc vào sát thần.
Chê chết chưa đủ nhanh hay sao?
Ba người liền sốt sắng chạy trở lại.
“Các ngươi còn không mau lui xuống?”
“Khương đạo hữu là bạn của bọn ta, ai dám động đến hắn?”
“Đúng là đám mắt chó của các ngươi mù mà.”