Thành ca đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của A Linh chẳng dễ mà hoàn thành
được đâu.
Có lẽ cái tên kia đã coi mình là thần của cả huyền giới rồi thì phải, muốn tung
hoành thế này thì tung hoành thế ấy.
Lê Hàn Ngọc không cảm xúc nói: “Hắn muốn bắt Đại Diễn Tiên Đế, Thương
Hư Đại Đế, Cô Nguyệt Tâm Cơ… còn có cả điện chủ đời thứ ba – tiền bối Bạch
Vô Khải của tộc ta nữa.”
“Cái gì?”
Thành ca và tất cả điện chủ đồng thời nhảy cẫng cả lên.
“Vậy mà hắn còn dám bắt cả người của ông đây?”
Nghe thấy Cô Nguyệt Tâm Cơ cũng ở trong danh sát truy sát của Chung Thác,
Khương chưởng môn đã nổi trận lôi đình rồi.
“Cái tên này muốn chết thật đấy hả?”
“Cũng may là lần này ông đây kịp bước vào khư động, nếu không thì chẳng
phải sẽ hối hận cả đời hay sao?”
Một khi Lam Đề bị tên Đế Tôn kia bắt được, cuối cùng sẽ phải đối mặt với sự
tra tấn và kết cục thảm hại như nào, thậm chí Thành ca cũng không muốn nghĩ
tiếp nữa.
Mà đám người Bạch La Chân và Chiến Linh điện chủ cũng bùng nổ.
“Bạch Vô Khải tiền bối!”
“Trời ơi, hóa ra lão nhân gia hắn vẫn còn sống!”
Bạch Vô Khải là điện chủ đời thứ ba của Bạch Huyền tộc thời kỳ viễn cổ.
Người này không chỉ là một thiên tài hơn người, mà còn để lại rất nhều truyền
thừa.
Dường như một nửa hệ thống tu luyện của Bạch Huyền tộc là do hắn tự mình
mày mò nghiên cứu ra.
Trong “Bạch La Cửu Văn Bí Điển” - chí bảo trấn tộc của Bạch Huyền tộc trước
đó, cũng có đến bảy mươi phần trăm công pháp và huyền thuật là do hắn sáng
tạo ra.
Không hề quá lời khi nói rằng, hắn chính là người sáng lập ra Bạch Huyền tộc,
đây cũng là lý do lớn nhất khiến Bạch Huyền tộc có thể trụ vững được.
Nghĩ thôi cũng biết, hắn có địa vị như nào trong lòng mỗi hậu nhân của Bạch
Huyền tộc.
Hỏa Linh điện chủ nắm chặt tay, trong lòng khó nén nổi kích động và tức giận.
“Tại sao tên Đế Tôn của Kim Huyền tộc kia lại coi lão nhân gia hắn như kẻ thù
vậy?”
Chiến Linh điện chủ lạnh lùng nói: “Không cần quan tâm lý do gì, từ giờ phút
này, Chung Thác sẽ là kẻ thù chung của cả Bạch Huyền tộc chúng ta.”
“Đúng vậy!”
“Ta còn nghĩ rằng hắn còn đang chiến đấu với ảnh tộc ở tầng thứ sáu, không
ngờ rằng hắn lại chèn ép tộc ta, thật đáng hận!”
“Lại còn dám động vào điện chủ đời thứ ba của tộc ta, không thể tha thứ được!”
“Xông lên đó!”
“Giết tên chó má Chung Thác!”
Ngay lập tức, ai nấy đều trở nên tích cực hơn cả Thành ca, lại còn gấp gáp hơn
ấy chứ.
Tất cả đều hận không thể lập tức giết tên Đế Tôn của Kim Huyền tộc kia.
Hoàn toàn quên mất khoảng cách thực lực.
Cuối cùng Thành ca không thể không trấn an bọn họ, tỏ vẻ mọi người bình tĩnh
chớ lo.
“Có cách gì để vào được tầng thứ sáu không?”
Lê Hàn Ngọc lắc đầu: “Không có, chỉ có người của Kim Huyền tộc mới có thể
ra vào bằng ký hiệu đặc biệt.”
“Chắc là Kim Không có ký hiệu đó đúng không?”
Đám điện chủ mong đợi nhìn về phía Thành ca: “Hay là ngươi hỏi vị tiền bối dị
giới kia xem, xem xem trong đống chiến lợi phẩm mà hắn nhặt lúc nãy có ký
hiệu thông hành hay không?”
Thành ca nhún vai: “Không có.”
Lê Hàn Ngọc cũng nói: ‘Ta cũng vừa mới hỏi rồi, cái ký hiệu kia là do Chung
Thách tự tay gieo vào trong cơ thể mỗi Kim Huyền tộc, không phải vật thật,
người chết thì cũng coi như xong.”
Thành ca không khỏi chửi bậy, cái tên con cưng của trời kia làm việc cũng vừa
ngoan độc vừa thận trọng thật đấy, không hổ danh là nhân vật chính của một
giới.
Hắn cao hơn hẳn một bậc so với những kẻ thù mà mình đã từng gặp trước đó.
“Vậy thì vị tiền bối khác của thần điện tộc ta đâu?”
“Tại sao nơi đây lại trở thành như này vậy?”
Thật sự Bạch La Chân vẫn là người bình tĩnh nhất.
“Bọn họ bị giết cả rồi sao?”
Lê Hàn Ngọc lại lắc đầu lần nữa.
“Sau khi Chung Thác quật khởi, bốn tộc đã hợp lại thành một, tất cả đều đã trở
thành thuộc hạ dưới trướng của hắn.”
“Bình thường phải chấp nhận hắn điều khiển, nghe theo mệnh lệnh thống nhất.
Bạch Vô Khải tiền bối và những tiền bối của thần điện khác không chấp nhận
được việc này, nên đã mai danh ẩn tích từ lâu rồi.”
“Bắt đầu từ đó trở đi, thần điện Bạch Huyền của chúng ta bắt đầu dần dần
xuống dốc.”
“Còn có một vài vị tiền bối đã chết trong trận chiến với ảnh tộc và tà ma dị giới
rất nhiều năm rồi.”
“Mười mấy năm trước, tin tức Khương hiền giả hủy diệt thần điện Kim Huyền
đã truyền lên trên đó, Chung Thác và cấp cao của Kim Huyền tộc đều cực kỳ
tức giận.”
“Sau đó bọn họ đã tuyên bố Bạch Huyền tộc ta là phản đổ, hủy diệt hoàn toàn
thần điện của chúng ta, những người quyền cao chức trọng trong thần điện, hoặc
bị giết, hoặc là tháo chạy…”
“Mà tộc nhân của Bạch Huyền tộc chúng ta cũng trở thành cái gai trong mắt của
ba tộc khác, thậm chí có người còn trở thành nô lệ…”
Lời kể của Lê Hàn Ngọc không hề mang theo chút cảm xúc nào, bình tĩnh mà
nhẹ nhàng.
Nhưng truyền đến tai của các điện chủ, ai nấy đều rơm rớm nước mắt, vừa bi
phẫn lại vừa xót xa.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được rằng, các tiền bối Bạch Huyền tộc ở tầng
trên lại thảm thương đến vậy.
Mà tất cả mọi thứ đều là do tên Đế Tôn Chung Thác kia.
Nếu như không có hắn thì thần điện Bạch Huyền vẫn sẽ ổn.
Sau khi mọi người phi thăng lên đó sẽ được các tiền bối tươi cười chào đón, nơi
này sẽ vô cùng náo nhiệt, hệt như một gia đình đầm ấm vậy.
Nhưng mà bây giờ đã không còn gì nữa rồi.
“Trước đó ta còn cho rằng, tà ma dị giới là kẻ thù lớn nhất của cả huyền tộc…”
Bạch La Chân thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Bây giờ ta mới phát hiện ra, so
với Chung Thác, tà ma dị giới kia chẳng là gì.”
“Hắn mới là tên ma đầu lớn nhất của cả huyền giới.”
“Kẻ này ngày nào còn chưa chết, ngày đó huyền giới chưa được yên!”
Thành ca ở bên cạnh cảm thấy hơi sai sai.
Sao mà lời nói này nghe quen tai thế nhỉ?
Hình như lúc ở tiên giới, mấy kẻ kia cũng nói mình như vậy.
“Khụ, cái danh hiệu ma đầu lớn nhất này, đừng tùy tiện nói ra.”
Cái danh hiệu này là của bản thân ta đó, được chưa hả?
Những kẻ khác đừng mong cướp được!
Còn nữa, sao mà tà ma dị giới lại không lợi hại bằng Chung Thác hả?
Tương lai anh đây sẽ làm rạng danh cái tên tà ma dị giới.
Lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên xa xa xuất hiện rất nhiều kẻ đang
bay tới đây.
“Các ngươi là ai?”
“Sao lại ở chỗ này?”
“Ấy, không phải Bạch Thần đài đã bị Kim Huyền tộc phá hủy rồi sao, sao lại
khôi phục như cũ rồi?”
Sau khi đám người kia bay đến, kẻ nào kẻ nấy đều kinh ngạc thốt lên.
“Chẳng trách ta cứ cảm nhận được lời hiệu triệu của Bạch Thần đài.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thậm chí bọn họ còn thấy cả người quen.
“Bạch Hằng! Hóa ra ngươi còn sống?”
“Việt Doanh, tốt quá rồi, vậy mà vẫn có thể nhìn thấy ngươi…”
Càng ngày càng nhiều người bay tới đây.
Ai nấy đều có ấn ký hoa văn màu trắng trên trán, đây chính là tộc nhân Bạch
Huyền bị chèn ép trong khoảng thời gian này.
Trong số bọn họ có Địa Huyền cảnh, cũng có Thiên Huyền cảnh.
Nhưng dưới sự truy sát và nô dịch của Kim Huyệt tộc, mấy người này bình
thường hoặc là trốn dưới lòng đất, hoặc là trốn trong thâm sơn cùng cốc.
Nếu như không có dị tượng lần này của Bạch Thần đài thì e rằng bọn họ không
thể tập trung lại đây được.
Nhìn thấy mấy đồng tộc này, đám người Bạch La Chân và Chiến Linh điện chủ
đều vui mừng khôn xiết.
Mà sau khoảnh khắc đó, một vị cao thủ Đế Huyền nhất trọng của Bahcj Huyền
tộc xuất hiện.
“A!”
“Tân Linh điện chủ!”
“Là Tân Linh điện chủ, ha ha ha, không ngờ rằng lão nhân gia nàng vẫn còn
sống!”
Có người thì cảm xúc lẫn lộn, có người thì cực kỳ kích động.
“Hu hu hu, ta cứ nghĩ là Bạch Huyền tộc chỉ còn mình ta là người sống, không
ngờ rằng mọi người vẫn còn sống, thật tốt quá!”
Mà Tân Linh điện chủ vừa xuất hiện, Bạch La Chân lại càng vui mừng hơn.
Đây chính là vị đại điện chủ tiền nhiệm ở tầng thứ nhất.
Nhìn thấy nàng, Bạch La Chân lộ ra vẻ ngưỡng mộ trước nay chưa từng có,
dường như nhìn thấy mẹ ruột của mình vậy.