Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba phút ngắn ngủi, Linh Tiễu trước mặt Khương Thành đã biến thành một

ngọn núi thật sự.

Chỉ có điều, ngọn núi này lại không giống như những ngọn núi thông thường

khác.

Bên trong của nó chứa đựng toàn bộ nội dung của Thần Võ Thanh Hư Bí Kinh.

Nó là một cuốn bí tịch được biểu hiện dưới dạng ngọn núi Linh Tiễu.

Từng vòng chữ vàng giống như vật sống, bay lượn ở mọi ngóc ngách của ngọn

núi, trông giống như vô số con cá.

Chỉ cần nhìn từ xa, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức huyền ảo

của công pháp toả ra từ trong đó.

Làm cho người ta không khỏi muốn đến gần để quan sát kỹ hơn.

Đây là một bộ công pháp bí tịch có thể tu luyện đến cấp độ Đạo Thánh đó, nếu

được để ở Nguyên Tiên Giới thì bất kỳ môn phái nào cũng có thể làm bảo vật

trấn phái.

Lúc nó thành hình, đột nhiên những chữ vàng xung quanh Linh Tiễu sáng lên

trong chớp mắt, sau đó toàn bộ đều dần dần biết mất.

Khí tức huyền ảo lúc trước cũng biến mất.

Đây là kết quả của sự khống chế của Khương Thành.

Công pháp đến cấp bậc này, cũng đã sắp có linh rồi.

Linh Tiễu đã lưu trữ công pháp hoàn chỉnh cấp Đạo Thánh, nếu nó rơi xuống

thế giới Tiểu Thiên nào đó phía dưới, thậm chí sẽ kích động Thiên Đạo, nâng

cao cấp độ của thế giới Tiểu Thiên.

“Thu!”

Thành ca mở tay trái ra, Linh Tiễu đã mở rộng vô cùng to lớn nhanh chóng thu

nhỏ lại.

Trong chớp mắt đã biến thành kích thước bằng một quả óc chó, rơi vào lòng bàn

tay hắn.

Ánh nhìn của các Đạo Tôn ở trong sân vẫn còn rất nóng bỏng, vẫn luôn nhìn

hắn thu Linh Tiễu kia vào nhẫn trữ vật.

Không ít người trong bọn họ cũng tu luyện công pháp nhưng cũng không thể tu

luyện tới cấp độ này, cái này đã xem như là chí bảo với bọn họ rồi.

Mà đến bước này, màn biểu diễn của Khương Thành mới xem như là đã kết

thúc.

Chủ yếu Linh Tiễu đã bị hắn làm đến hết mức, cũng không còn bước kế tiếp gì

nữa.

Bấm mở hệ thống ra xem, sóng thần tích này, giá trị thanh danh mà nó mang lại

cứ thế vượt qua trận trước đi vào hắc môn.

Lại mang về cho hắn hơn trăm tỷ điểm tiên nguyên.

“Ca thật sự là một chuyên gia chăm chỉ và tiết kiệm.”

Bỏ ra 6 tỷ mua công pháp, cuối cùng nhận được hồi báo gấp mười mấy lần, việc

làm ăn này tương đối có lợi.

“Quá vô lý!”

“Chuyện này cũng quá vô lý rồi!”

Ba Thiên Đế đều không nói nên lời.

“Hắn làm được điều đó như thế nào, làm sao có thể trong vòng một ngày đã có

thể phục hồi hoàn chỉnh ‘Thần Võ Thanh Hư Bí Kinh’, không thể nào có người

có thể làm được chuyện này!”

“Đúng vậy, đừng nói là phục hồi hoàn chỉnh như cũ, cho dù là phục hồi chân ý

cũng không thể!”

“Trong đó nhất định là có vấn đề.”

Tu Đế trực tiếp đưa ra kết luận.

“Hắn lại gian lận!”

“Con sâu làm rầu nồi canh này chắc chắn lại tìm ra được sơ hở gì đó!”

“Đồ chết tiệt, trận nào cũng gian lận, hắn xem đại hội thông thần là cái gì?”

“Thực sự không thể tha thứ được!”

Vốn dĩ hắn rất ghét Thành ca.

Hiện tại Thành ca thể hiện ba trận liên tiếp, làm trận so tài này sắp mất hết đi ý

nghĩa vốn có của nó, khiến hắn càng thêm tức giận.

Nhưng nói cho cùng, bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh

Thành ca gian lận.

Đám người Quân Vương và Cảnh Vương ở bên ngoài cũng không thể nào tin

tưởng vào kết quả này.

“Chắc chắn ngươi đã từng học Thần Võ Thanh Hư Bí Kinh, chắc chắn là như

vậy!”

Bọn họ vừa nói như vậy, vốn dĩ toàn bộ chúng tiên cũng cảm thấy không thể

nào giải thích, lập tức ‘tỉnh ngộ’.

“Đúng, chắc chắn là đã học trước.”

“Chắc chắn trước đây hắn đã từng xem qua công pháp thất truyền đó, cho nên

mới có thể phục hồi hoàn chỉnh lại như cũ.”

“Ta đã nói mà, làm sao có thể có người trong vòng một ngày đã có thể phục hồi

trống rỗng lại như cũ?”

“Nếu như vốn dĩ đã từng học, vậy thì có thể hiểu được.”

“Đây có được xem là gian lận không?”

“Hình như cũng không được xem là gian lận đâu, chỉ có thể trách hắn rút thăm

quá may mắn, rút được công pháp bản thân đã từng học…”

Được, vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Thành ca xui xẻo nhất, hiện tại lại cảm

thấy hắn là người may mắn nhất.

Nhưng cũng có những người đặt câu hỏi về suy đoán này.

“Các ngươi đừng quên, Khương Ẩn Hoàng vẫn còn là cảnh giới Đạo Tôn.”

“Cho dù hắn thật sự đã từng học công pháp này, cũng chỉ có thể học được đến

cấp độ Đạo Tôn.”

“Mà hắn vừa rồi, thế nhưng ngay cả cấp độ Đạo Thánh cũng phục hồi lại như

cũ.”

“Cái này…”

Rất nhiều người lại rơi vào nghi ngờ.

“Có lẽ hắn đã hiểu rõ phần Đạo Thánh của công pháp đó từ trước…”

“Vậy thì phải cần có thiên phú tu luyện mạnh bao nhiêu đây?”

“Có thể thiên phú của người này không thua kém gì Thu Vũ Tuyền.”

Nghe được những lời bình luận của bọn họ, Khương chưởng môn âm thầm oán

thầm.

Thì ra cho đến bây giờ, rốt cuộc các ngươi mới ý thức được thiên phú tu luyện

của ta rất mạnh sao?

Sau khi thu Linh Tiễu của bản thân, hắn thản nhiên đi tới trước mặt Lăng.

“Đã phục chưa?”

Lăng cũng vừa mới thoát khỏi trạng thái sợ hãi.

Nghe xong không khỏi tò mò, hỏi một câu.

“Có phải thật sự ngươi đã từng học công pháp đó không?”

Nàng cũng cảm thấy, ngoại trừ khả năng này, thật sự không còn cách nào khác

có thể giải thích được thần tích vừa rồi.

Khương Thành thầm nghĩ ta chưa từng học nó trước đây, nhưng vừa rồi thật sự

là đã học được.

“Không phải ca đã nói rồi sao, đánh Linh Tiễu này, là một nghi thức đặc biệt.”

“Đừng thấy cú đánh đó đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa kỳ diệu vô tận, có thể

đánh ra được kinh nghiệm đời trước của công pháp trong Linh Tiễu kia.”

“Đương nhiên rồi, những phàm phu tục tử các ngươi có thể không hiểu được…”

“Hoang đường!”

Còn chưa đợi Lăng mở miệng, phía sau Khương Thành đã truyền đến tiếng quát

lạnh của Quân Vương.

“Quả thực là một đống vô nghĩa!”

“Nghi thức đặc biệt cái gì, còn kinh nghiệm đời trước?”

Hắn xông tới, một là bởi vì khó chịu khi nhìn thấy Thành ca, nhìn không nỗi lúc

hắn giả vờ.

Hai là muốn giành được sự ưu ái trước mặt Chiến Đế.

Thế mà tiểu tử này lại dám nói khoác mà không biết xấu hổ ở trước mặt nàng,

bất kính với nàng, xem ta đến giúp nàng trút giận!

Hắn nhảy đến trước mặt Thành ca, không ngừng chế giễu.

“Ngươi muốn khoác lác cũng khoác lác tử tế một chút, Linh Tiễu chỉ là một

dụng cụ để niêm phong tàn bản điển tịch mà thôi, nào có đời trước gì?”

“Chẳng qua ngươi chỉ là muốn che giấu chân tướng vốn dĩ bản thân đã từng học

công pháp này mà thôi.”

“Không phải chỉ vì sợ người khác cảm thấy xem thường ngươi sao?”

“Thật sự là vừa buồn cười vừa thương hại…”

Thành ca cũng lười tranh cãi với hắn.

Chỉ phất tay giống như đuổi ruồi.

“Ca còn chưa rời khỏi sân, ngươi chạy vào làm gì?”

“Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?”

“Ngươi!”

Quân Vương giận dữ, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy ánh mắt không mang

theo chút cảm xúc nào của Chiến Đế.

Cả người lập tức lạnh lẽo.

Vội vàng lăn ra khỏi sân.

Trong lòng hắn còn đang hả hê khi người gặp họa.

Xem ra Chiến Đế đã thật sự bị Khương Thành mạo phạm cho tức giận rồi, nếu

không sắc mặt sẽ không khó coi như vậy!

Lần này có kịch hay, với tính tình nóng nảy của nàng, không chừng sẽ làm

Khương Thành tan xương nát thịt ngay tại chỗ.

Chờ chết đi!

Sau đó, hắn nghe được giọng nói trong trẻo như suối của Lăng.

“Đùi Thành ca thật thô, ta sắp không giữ nỗi nữa!”

“Đùi Thành ca thật thô, ta sắp không giữ nỗi nữa!”

“Đùi Thành ca thật thô, ta sắp không giữ nỗi nữa!”

Liên tiếp ba lần, tuy rằng tốc độ nói hơi nhanh, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng.

Vốn bên cạnh sân có rất nhiều người còn đang xì xào bàn tán.

Nghe được ba tiếng hò hét bất ngờ xảy ra này, tất cả đều bối rối.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, Lăng đã làm một hành động càng lớn

mật hơn.

Chỉ thấy nàng bay tới phía trước, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, đôi môi mỏng đỏ

mọng nhẹ nhàng hôn lên mặt Thành ca.

Không còn cách nào khác, đây là ước hẹn trước đó.

Có chơi có chịu, nàng cũng là người dám chơi dám chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK