Nhưng chuyện khiến người khác giận sôi này vẫn khiến mọi người xung quanh
chú ý đến.
Các tiên nhân đứng vây xem chật kín xung quanh, mọi người đều vô cùng sốc
về chuyện này.
“Phân hội trưởng là một Giới Thần đỉnh phong đó, thực lực không hề yếu đâu.”
“Hơn nữa hằng năm phân bộ thương hội của Dương Lâm Phủ đều có mười mấy
Giới Thần bình thường tọa trấn bảo vệ mà.”
“Nhưng những thương hội khác ở xung quanh lại không hề phát giác quá trình
bọn họ bị giết, có thể thấy được kẻ địch rất mạnh.”
“Ít nhất cũng phải là Thiên Thần ra tay!”
“Bọn họ đắc tội với thần thánh phương nào rồi vậy?”
Ba người đứng ở phía bên ngoài đám người hiển nhiên cũng nghe thấy những
lời bàn tán này.
“Cái này hẳn là đang diệt khẩu.”
Lẫm Đế hiểu nhiều biết rộng, tự động liên tưởng đến một số khả năng.
“Có thể đối phương ý thức được có người đang điều tra bọn họ.”
“Vậy nên mới muốn phá hủy hiện trường giao dịch ngày hôm đó, giết chết hết
tất cả những người đã từng tiếp xúc với bọn họ, triệt để cắt đứt manh mối duy
nhất.”
Nàng nhìn Khương Thành đầy ẩn ý, khoan thai nói: “Cách làm việc của Phi
Tiên môn các ngươi đúng là cực đoan thật đấy, xem ra đều là nhờ vị lão tổ sáng
lập môn phái như ngươi vừa dạy vừa thực hành tốt quá đây mà.”
Thành ca giật giật khóe miệng, nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù Phi Tiên môn của hắn không được xem như một danh môn chính phái,
nhưng vẫn chưa đến mức ra tay với người vô tội.
Hắn cảm thấy chuyện này hẳn không phải do đám môn đồ kia của mình làm.
Nhưng chỉ mỗi hắn thấy thôi thì cũng chẳng có ích gì.
Mà bên này ba người bọn họ vừa đến nơi, một bên khác, thần quan do Thương
Môn cung phái đến cũng cấp tốc chạy tới.
“Là ai làm hả?”
Đối mặt với hiện trường thảm khốc này, hai Thiên Thần đều giận tái mặt.
“Đúng là to gan thật, lại dám động tới trên đầu của Thương Môn cung bọn ta!”
Bình thường thương hội Nhược Bàn phải cung phụng đồ cho Thương Môn cung
nên cũng được tính như là một chư hầu thuộc Thương Môn cung.
Càng huống hồ nơi này còn cách chủ tinh của Thương Môn cung cực kỳ gần,
ngươi kêu bọn họ để mặt mũi ở đâu đây?
Ánh mắt của cả hai giống như chim ưng quét một vòng chúng tiên đang có mặt,
rất nhanh đã dừng ở trên người của ba người Khương Thành, Lẫm Đế và cả
Chiêu Tố Thiên Thần.
Sau khi phát hiện hơi thở mạnh mẽ ở trên người của cả ba đã dọa hai thần quan
giật cả mình.
“Thì ra là các ngươi!”
Bọn họ vội vàng dùng tiên lực mở ra thánh giới.
Những tiên nhân khác đứng ở bên cạnh vây xem vội vàng lùi về phía sau, lập
tức, bên cạnh Thành ca trống một khoảng lớn.
“Địch tập kích rồi!”
“Nhanh chóng thông báo cho Cẩn Võ Chính Thần!”
“Có cao thủ từ bên ngoài xâm nhập Thương Môn cung ta!”
Lẫm Đế cũng phải nhíu mày.
Lúc này nàng đang thay đổi dung mạo, nhưng đợi đến khi Cẩn Võ Chính Thần
đến thì chắc chắn vẫn sẽ không che giấu được.
“Các ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta cũng là vừa mới tới thôi.”
“Hiểu lầm?”
Hai thần quan kia không hề lập tức ra tay, mà là một trước một sau bọc chặn
đường đi.
“Vậy các ngươi nói xem, các ngươi từ đâu đến?”
“Vì sao lại phải cố ý che giấu dấu vết của mình?”
“Vì sao lại trùng hợp xuất hiện tại thương hội Nhược Bàn?”
“Vừa nhìn đã biết là các ngươi làm, còn cố ý quay lại để thưởng thức phản ứng
hiện trường nữa, đúng là đáng hận cực kỳ!”
Chiêu Tố Thiên Thần bắt đầu nổi nóng rồi.
“Thanh giả tự thanh, cứ trực tiếp nhìn lại tình cảnh lúc đó, chẳng phải sẽ thấy
ngay chân tướng rồi sao?”
“Với thực lực của bọn ta, nếu thật sự muốn tiêu diệt một phân bộ thương hội thì
chẳng cần phải làm cử một đội hình thế này đâu.”
Hai thần quan đối diện hoàn toàn chẳng thèm nghe lọt tai, ngược lại còn cười
khẩy liên tục.
“Đúng đó, muốn diệt một phân bộ thương hội thì cần gì phải cử một đội hình
như thế này chứ.”
“Cái đội hình này của các ngươi là dùng để đối phó với Thương Môn cung ta
chứ gì?”
Lẫm Đế lười tranh biện với bọn họ, nàng trực tiếp dùng thần thông nhìn lại.
Chỉ thấy bên trên đống phế tích kia bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ.
Đại điện thương hội đèn đuốc sáng rực như một ảo ảnh hão huyền, mọi người
vẫn có thể nhìn thấy dòng người đi đường tấp nập ở bên ngoài.
Đây là tình cảnh trước lúc thương hội Nhược Bàn bị tiêu diệt.
Mãi cho đến một khoảnh khắc nào đó, hình ảnh ở hiện trường đột nhiên vặn vẹo
một trận.
Các thành viên của thương hội ở bên trong vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị tấn
công rồi.
Thánh giới của bọn họ vừa mới mở ra đã đột ngột bị dập tắt, trên cơ thể nhanh
chóng xuất hiện một vết thương chí mạng, rất rõ ràng là đang chiến đấu với kẻ
địch.
Tuy nhiên, bóng dáng của cường địch thì lại không hề xuất hiện trong hình ảnh.
Cả quá trình vô cùng ngắn ngủi.
Chỉ sau năm giây ngắn ngủi, thương hội Nhược Bàn đã không còn người nào
sống sót.
Cuối cùng, cả thương hội nổ tung, triệt để bị san bằng, người bên ngoài cũng vì
thế mới bị kinh động.
Nhìn lại kết thúc, hung thủ là ai vẫn là một câu đố.
Các tiên nhân vây xem đều xôn xao.
“Trời ạ, kẻ địch rốt cuộc mạnh cỡ nào vậy?”
“Giết chết một Giới Thần đỉnh phong và mười mấy Giới Thần bình thường, lại
không cần hiện thân luôn nữa?”
“Chính Thần! Chắc chắn là Chính Thần ra tay rồi!”
“Ngoài Chính Thần ra thì những người khác căn bản không thể nào làm được
chuyện này!”
Sau khi hai thần quan kia nhìn xong, chẳng những không bỏ đi nghi ngờ, ngược
lại còn thêm phần chắn chắn là do Lẫm Đế ra tay.
“Các hạ là vị Chính Thần nào, xin mời hiện thân phận ra đi!”
“Người ngay thẳng không làm chuyện đen tối, đã đến bước này rồi, ngươi cảm
thấy che che giấu giấu còn có ý nghĩa gì nữa không?”
“Thương Môn cung bọn ta không phải là tên ngốc mặc kẻ khác đùa giỡn.”
Lẫm Đế cũng hiếm thấy đã nổi giận.
Với thực lực của nàng, không hề sợ cái tên Cẩn Võ Chính Thần kia.
Nhưng cái loại đãi ngộ bị đổ tội một cách khó hiểu này thì không một ai có thể
bình tĩnh được cả.
Càng huống hồ, nếu hiểu lầm này mà làm lớn, thì sẽ lại là một trận đại chiến
thảm khốc giữa hai thần cung hoặc thậm chí là vô số thần cung.
“Bây giờ phải làm sao đây?’
Nàng hung hăng trừng Khương Thành một cái: “Ta đã sớm nói ngươi phái một
người đến đây là được rồi, ngươi cứ nhất định phải tự mình đích thân đến.”
“Đây là do người của Phi Tiên môn ngươi làm đấy, ngươi bắt buộc phải đứng ra
chịu trách nhiệm!”
Khương Thành không hề trả lời nàng, hắn đang suy nghĩ.
Đến nước này rồi, hắn đương nhiên có thể nhìn ta hung thủ nấp trong tối kia cố
ý vu oan giá họa.
Đối phương chẳng những phát giác được có người đang điều tra truy tìm mình,
mà còn biết được hắn sắp sửa đuổi tới nơi rồi.
Tiêu diệt trước thương hội Nhược Bàn có lẽ cũng một phần nguyên nhân là vì
diệt khẩu, nhưng hơn đó là hắt nước bẩn, gây khiêu khích để phía hắn và
Thương Môn cung đánh nhau.
Quá trình không phức tạp gì mấy, nhưng lại chẳng thể chứng minh trong sạch
được.
Vừa khéo có một Chính Thần, một Thánh Tôn và một Thiên Thần đến, lại vừa
khéo xuất hiện ngay “hiện trường vụ án”, khéo nữa là hung thủ thì vẫn chưa lộ
diện…
Đám đệ tử của bản thân mình học được cái thủ đoạn cao cấp như thế ư?
Đặc biệt là ban nãy kẻ ra tay trong hình ảnh chiếu lại, lại không cần hiện thân,
cũng không nhìn thấy thánh giới gì cả, cứ thế nhẹ nhàng san bằng cả thương
hội.
Chẳng lẽ đám đệ tử của mình sở hữu cái thực lực kiểu này ư?
Bên tai vẫn còn những tiếng la hét ồn ào, hẳn là tên Cẩn Võ Chính Thần sẽ đến
đây nhanh thôi.
Thành ca không sợ chiến đấu.
Nhưng hắn cũng không tình nguyện gánh tội thay cho người khác đâu.
Bây giờ hẳn là đám người ở trong tối kia đang vui mừng vì thấy người khác gặp
nạn lắm đây nhỉ?
Cái cục tức này, bắt buộc phải đòi lại.
Tuy nhiên, dù cho lúc này hắn có hồi sinh những thi thể của thương hội kia thì
cũng chỉ vô ích mà thôi, những người này trước lúc chết hẳn là cũng không biết
ai đã giết mình đâu nhỉ.
Thế là, hắn mở ra giao diện hệ thống, tìm kỹ năng đảo ngược thời gian đã lâu
không dùng tới.
Nếu như nhìn lại vẫn không ra được thân phận của đối phương, cũng không truy
tung được, vậy thì trực tiếp để hắn đích thân quay về hiện trường lúc đó là được
rồi.
Liều cả việc phải tiêu tốn huyền tinh, hắn cũng phải tóm cổ được đám chuột
trốn trong tối gây khiêu khích kia ra.
Hơn nữa cái này còn liên quan đến manh mối về Phi Tiên môn nữa, dù cho có
phải trả cái giá đắt hơn thì hắn cũng chẳng tiếc gì!