có gì đặc biệt cả.
Nếu như những Đạo Thánh khác có thể có đầy đủ mấy điều kiện trong nháy mắt
thì cũng có thể làm được chuyện này giống như hắn.
Đầu tiên là đối phương không có quá nhiều phòng bị.
Tiếp theo là dùng Thiên hồn làm đảo loạn ý thức hồn hải của đối phương, cố
gắng hết sức khiến đối phương không thể tổ chức phản công lại.
Sau đó, dùng lực chọc phá mở hàng rào phòng ngự của đối thủ, cố gắng khiến
đối phương trở nên yếu đi.
Tiếp theo, dùng lực thiên đạo mạnh hơn đối phương và Pháp cảnh để áp đảo sự
phản kháng theo bản năng cuối cùng của đối phương.
Sau cùng, dùng ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng chặt đầu hắn.
Nếu thiếu một trong những điều kiện này thì đều xảy ra những biến số cực lớn,
khiến việc giết trong chớp mắt của căn nguyên biến thành chỉ bị thương thôi.
“Ngươi!”
“Ngươi đã làm gì hả?”
Sự kinh hãi và hoảng sợ nhanh chóng hiện rõ trên mặt Hạo Vương, cả ba vị Đạo
Thánh còn lại cũng có phản ứng giống như hắn.
Mặc dù lúc trước bọn họ đã nghe nói Khương Thành giết Sát Vương và Cảnh
Vương, nhưng khi chuyện này thực sự diễn ra ngay trước mắt thì bọn họ vẫn
hoàn toàn không thể nào tiêu hóa được.
Đường đường là một vị Thần Quân tiếng tăm lừng lẫy xưa nay, là chủ soái của
Thiên Lân Quân mà lại chết như thế sao?
“Giao binh khi và bí bảo ra đây.”
Kiếm của Khương Thành chỉ thẳng vào mặt hắn.
Là một Thần Quân, đây là lần đầu tiên Hạo Vương bị người khác uy hiếp như
thế.
Giao binh khi và bí bảo ư?
Thế không phải là muốn lấy mạng hắn luôn à?
Hơn nữa, như thế mất hết cả thể diện, sau này con lăn lộn ở Nguyên Tiên giới
kiểu gì nữa?
Lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cái cảm giác của đám người Đoạn
Hà khi nãy.
Hắn rất muốn rút kiếm để đáp lại, như thế mới phù hợp với thân phận của hắn.
Cũng rất muốn đưa ra lời kêu gọi hành động, để ba Đạo Thánh và hàng vạn
Thiên Lân Quân ở phía sau cùng nhau kề vai sát cánh xông lên, đè chết Khương
Thành.
Nhưng hắn không dám, ba Đạo Thánh ở phía sau cũng không dám.
Hết cách, vừa nãy Khương Thành một nhát giết chết Kiêu Vương đã trực tiếp
phá vỡ giới hạn nhận thức của bọn họ, đồng thời cũng nghiền sự tự tin của bọn
họ thành bột mịn.
Việc mà Đạo thần chưa chắc đã làm được, nhưng người này lại làm được.
Cho dù tất cả chúng ta cùng lên thì có thể thắng được sao?
Báo cáo với Tử Tiêu Điện ư?
Có tác dụng gì cơ chứ?
Lần trước Cảnh Vương và Sát Vương bị giết, Huyết Đế không phải cũng chẳng
làm gì cả đó sao?
“Ngươi… ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!”
“Ức hiếp người quá đáng ư?”
Thành ca lặng lẽ cười.
“Đây không phải là các ngươi dạy à?”
“Các ngươi giơ binh khí với môn đồ của Phi Tiên môn, khiến người ta nghi ngờ
không biết có phải các ngươi cố ý phá hoại giao ước của ta và Huyết Đế hay
không.”
Hạo Vương và ba Đạo Thánh còn lại lập tức lớn tiếng biện hộ.
“Bọn ta không có!”
“Đây chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?”
Khương Thành ngắt lời bọn họ.
“Bây giờ trong tay ngươi vẫn còn đang cầm binh khí, liệu có thể chứng minh
đây chỉ là hiểu lầm không?”
“Ngươi!”
Hạo Vương bị logic của bọn cường đạo này chọc tức đến toàn thân phát run.
Nhưng hắn lại quên mất rằng không lâu trước đây, chính hắn cũng âm dương
quái khí, dở dở ương ương dùng trò này để ép buộc đám ngươi Đoạn Hà.
Lúc đó hắn vô cùng đắc ý, còn tự cho rằng có thể tùy tiện hành hạ người khác.
Thế mà bây giờ lại đụng phải Khương Thành, coi như là gặp phải khắc tinh rồi.
Khương Thành căn bản không cho bọn hắn cơ hội mặc cả cò kè bớt một thêm
hai, trực tiếp giơ ba ngón tay lên, bắt đầu đếm ngược.
“Ba!”
“Hai!”
Kỵ Khuyết Kiếm lại lần nữa sáng lên.
“Một!”
Kỵ Khuyết Kiếm trực tiếp chém xuống.
“Ta nộp!”
Lúc Hạo Vương kêu lên, mũi kiếm chỉ cách hắn có ba tấc.
Mặc dù hắn đã mở Pháp cảnh không gian, cũng không đến mức bị một nhát
kiếm chém chết, nhưng vẫn không có dũng khí chiến một trận với Khương
Thành.
Tay hắn run cầm cập, đưa Đạo kiếm bát giai ra một cách vô cùng không cam
lòng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những người có mặt ở đó đều không biết phải
nói gì.
Tước binh khí của Thần Quân Thiên Cung, chuyện này đúng là chưa từng có
trong lịch sử, rõ ràng là còn hoang đường hơn chuyện giết chết Thần Quân một
trăm lần.
Khương Thành thuận tay nhận lấy kiếm, thả vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Thế còn bí bảo đâu.
Đã không còn nhìn thấy sự không cam lòng trên mặt Hạo Vương nữa, mặt hắn
tựa như nắm tro tàn, giao nộp bí bảo tùy thân của mình.
Lúc này hắn mới nặn ra một câu qua kẽ răng.
“Bây giờ bọn ta có thể đi được rồi đúng chứ!”
Không đợi Khương Thành trả lời, hắn đã định xoay người rời đi.
“Ai nói các ngươi có thể đi rồi vậy?”
Thành ca cười như không cười ngăn bọn họ lại.
“Ngươi giao nộp binh khí và bí bảo rồi, nhưng ngươi khác vẫn chưa có giao, vội
gì chứ?”
“Bọn ta cũng phải nộp á?”
Mặt của hai tiên tướng và Đạo Thánh tùy quân kia lập tức xanh đét.
Vừa nãy bọn họ còn đang đồng cảm với Hạo Vương, cứ tưởng rằng không liên
quan gì đến mình.
Ai biết được thế mà lại đến lượt mình rồi.
“Không thì sao đây?”
Khương Thành đâu có khoan dung đến như thế.
Nếu vừa nãy hắn không ở đây thì cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ đám người này sẽ không ra tay với người của hắn à?
“Lẽ nào thân phận của các ngươi còn đặc biệt hơn cả Thần Quân sao?”
“Ngươi mơ đi!”
“Bọn ta không thể giao nộp được!”
Chung quy thì hai tiên tướng kia cũng biết tức giận, bất luận thế nào thì cũng sẽ
không đồng ý loại yêu cầu này.
Mấy thống lĩnh và binh lính của Thiên Lân Quân ở phía sau cũng bắt đầu kêu
gào ầm ĩ.
“Đúng, bọn ta không nộp!’
Vừa nãy Kiêu Vương bị giết, Hạo Vương bị tước binh khí, trong lòng bọn họ đã
nhịn một bụng lửa giận rồi.
Chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa mất mặt, chỉ muốn hung dữ mà trút ra.
“Ngươi tưởng rằng ngươi là ai chứ?”
“Định dọa nạt ai đấy hả?”
“Cùng lắm thì chúng ta cùng lên…”
“Giết chết hắn!”
“Thế thì các ngươi đi chết đi!”
Khương Thành không hề do dự tấn công về phía bọn họ.
Thiên hồn, lực trọc, pháp cảnh, kiếm đạo thập tam trọng đồng loạt hỏi thăm bọn
họ, thậm chí còn dùng cả kỹ năng Thiên Đạo nữa!
Chỉ ngắn ngủi hai giây đồng hồ sau, hai tiên tướng đã ngã xuống.
Mà lúc này, những thống lĩnh của Thiên Lân Quân với tinh thần quần chúng
mãnh liệt ban nãy chỉ mới vừa kịp rút Pháp cảnh ra.
Khương Thành cũng tiện tay tặng cho bọn họ một bộ.
Thật là tiết tấu cắt cỏ có một không hai, chỉ trong chớp mắt đã có mười năm
Đạo Tôn ngỏm củ tỏi.
Còn những người còn lại cũng không dám kêu nữa.
Bọn họ kinh sợ gào thét bay lùi về phía sau.
Cho dù bọn họ là thiên quân đã được huấn luyện thì đối diện với kẻ thù kỳ lạ
thế nãy cũng rất khó khơi dậy ý chí chiến đấu được nữa.
Không phải bọn họ không có gan mà là rõ rành rành là đi tìm chết một cách ngu
xuẩn.
Nhưng Khương Thành cũng chẳng hề truy sát bọn họ.
Bởi vì hắn còn phải nhân cơ hội thu tàn hồn, muộn nữa là tan hết rồi.
Hắn thôi động Tịnh Hồn Từ Độ Kinh, hai tàn hồn vừa bị giết của hai tiên tướng
và mười năm Đạo Tôn đã mất đi ý thức bị chuyển hóa thành Hồn lực một cách
nhanh chóng, sau đó nhập vào trong Hồn tháp của hắn.
Cộng thêm cả tàn hồn của Kiêu Vương lúc trước, cuối cùng thiên hồn của hắn
cũng được lột xác rồi!
Giây lát sau, cả toà hồn tháp biến thành màu đỏ thẫm.
Có nghĩa là Thiên hồn của hắn đã đạt đến cấp độ Hồn tôn của Hồn tộc rồi!
Sau khi kết thúc tất cả, hắn lại nhìn ra bên ngoài, Đạo Thánh tùy quân còn sót
lại đã ngoan ngoãn đưa Đạo khí thất giai và bí bảo của mình ra.
Còn mấy đội trưởng và thống lĩnh của Thiên Lân Quân ở đằng sau mặc dù ai
nấy đều vừa tức vừa hận, nhưng cũng không có ai dám phản kháng nữa.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ, không phải Khương Thành uy hiếp suông.
Nếu không phục tùng thì sẽ bị giết thật.
So với việc sau khi chết đi, thể xác và nguyên thần mất đi, đạo quả tu hành cũng
không còn thì ít nhất việc mất binh khí và bí bảo nhưng vẫn còn được sống.
Chỉ ba phút ngắn ngủi sau, hơn mười ngàn Thiên Lân Quân đồng loạt bị tước
binh khí.
Đội quân tinh nhuệ không lâu trước đây còn sát khí đằng đằng, bây giờ đã ủ rũ
mất tinh thần, giống bị bị người ta tát tập thể hai cái bạt tai vào mặt vậy.