Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ tịch mưu sĩ của quân đoàn thứ ba Tùng Nghiên Chí Tôn với đôi mắt già

nua kia lúc này lại không còn thần thái cơ trí “hết thảy đều nắm ở trong lòng

bàn tay” nữa.

Không lâu trước đó, bọn họ còn cười nhìn Khương Thành bị cản ở ngoài đại

trận.

Lúc đó tất cả bọn họ đều cho rằng mưu thành, toàn bộ đều đợi xem Khương

Thành bị trêu đùa thế nào, bị bọn họ dạy cho một bài học thế nào.

Mà hiện tại, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện có vài người không phải hắn có

thể đoán trước được.

Từ khoảnh khắc Thành ca phá trận kia trở đi, tình thế đã trượt về một hướng

khác.

Cách làm nhìn như lỗ mãng ngang ngược, nhưng lại đánh cái gọi là kế hoạch

của bọn họ đến tan tành.

Hạng Lê chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.

Hắn đã không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Hiện tại chỉ muốn đợi trận trò cười hoang đường này kết thúc, lại xem thử

Khương Thành kết thúc thế nào.

Hơn hai mươi ngàn người còn lại trong sân rất nhanh đã bị cướp bóc sạch sẽ.

Người nào cũng sạch sẽ trơn tru, rất nhiều người bị lột đến chỉ còn lại một chiếc

quần cộc, toàn thân thương tích chồng chất, quả thực là người gặp rơi lệ người

nghe đau lòng.

Rất nhiều người của quân đoàn thứ tư bị đánh đến cũng không còn tức giận nữa,

thậm chí trên mặt đã nổi lên sợ hãi và hoang mang.

Mà càng nhiều người hơn lại dứt khoát ngất đi dưới sự xấu hổ và giận dữ.

Cảm giác ưu việt của bọn họ đã bị đánh đến không còn, ngay cả lòng dạ cũng

đã gặp phải trọng thương mang tính huỷ diệt.

Làm gì còn có thể nhìn được mảy may phong thái quân đội tinh nhuệ chứ?

Một màn này, khiến mấy quân đoàn vây xem xung quanh đều không nhịn được

sởn gai ốc.

Đây cũng quá thảm rồi!

Bọn họ lặng lẽ xếp quân đoàn thứ tám vào trong danh sách không thể trêu chọc.

Có Khương chủ soái chống lưng cho nhánh “đại đội bảo hộ” này, trêu chọc bọn

họ, chỉ sẽ gặp phải sư trả thù gấp mấy lần.

Bọn họ không muốn gặp phải đãi ngộ như vậy.

Mọi người của quân đoàn thứ tám hết sức phấn khởi, rửa sạch vẻ suy sụp trước

đó.

Bọn họ ngược lại cũng rất biết làm người, toàn bộ mười mấy kiện đạo khí thất

giai trở lên cướp được đều chủ động bàn giao cho Khương chủ soái bảo quản.

Thành ca rất hài lòng.

Thuận tiện cũng lột của Mạnh Lâm.

Là chủ soái của quân đoàn thứ tư, mặc dù Mạnh Lâm chỉ là Đạo Tôn, nhưng lại

hiếm thấy mặc đạo giáp bát giai, vẫn là có thể đáng giá không ít điểm tiên

nguyên.

Mà người sau đã không còn giận dữ gầm thét nữa, chỉ là lặng lẽ mặc cho

Khương Thành hành động.

Sau khi làm xong hết thảy này, Thành ca cuối cùng mới trừ bỏ kết giới, thu về

thánh hồn trấn áp.

“Được rồi, đại công cáo thành!”

Ca này vỗ tay mấy cái, định rời khỏi.

Sao Hạng Lê có thể để hắn rời đi như vậy.

“Khương chủ soái!”

Hắn cắn chặt răng, giọng nói cũng đều là rít ra từ trong kẽ răng.

“Chuyện này, ngươi tưởng rằng cứ như vậy kết thúc rồi sao?”

Thành ca kì quái liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn quân đoàn thứ tám kiếm được đầy

túi bên cạnh.

Lúc này mới nhún vai.

“Không thì sao?”

“Chuyện xấu quân đoàn thứ tám bị cướp bóc đã được giải quyết viên mãn, tránh

khỏi rối loạn càng lớn hơn trong nội bộ Thiên Lạc Quân.”

“Mọi người đều rất hài lòng, đều rất vui vẻ.”

“Có thể giải tán rồi…”

Mấy quân đoàn vây xem đều vô lực châm biếm.

Đây đã coi như là giải quyết viên mãn rồi?

Cách giải quyết rối loạn của ngươi chính là dùng cách càng thô bạo để tạo ra

một chuyện càng ác liệt hơn?

Ngoại trừ quân đoàn thứ tám ra, còn có ai đều vui mừng nữa?

Hạng Lê suýt nữa không nhịn được sự bốc đồng bùng nổ ngay tại chỗ của mình.

Hắn thề, nếu như Khương Thành không có thân phận chủ soái, hắn tuyệt đối sẽ

quyết đấu một trận sinh tử với hắn!

“Chuyện ngươi mang theo quân đoàn thứ tám cướp bóc quân đoàn thứ tư này có

phải là nên cho bọn ta một giải thích hợp lí không?”

Cùng với câu nói này của hắn, Mạnh Lâm sớm đã bị phẫn hận đến phát điên ở

một bên khác lạnh lùng quát lên!

“Toàn bộ quân đoàn thứ tư, toàn thể bày trận!”

Trong giọng nói của hắn tràn đầy thù hận và sát ý mãnh liệt.

Căn bản cũng không cần cảm nhận cẩn thận, trực tiếp đã có thể nhìn thấy sát khí

ngút trời kia.

“Chuẩn bị chiến đấu!”

“Mục tiêu - Quân đoàn thứ tám!”

Quân đoàn thứ tư tổng cộng hơn bốn mươi ngàn người.

Vừa rồi hơn hai mươi người kia đã bị đánh tàn, cũng đã bị giải trừ vũ trang,

nhưng còn lại vẫn còn hơn hai mươi ngàn người.

“Gào!”

Sau khi hơn hai mươi ngàn người này nghe thấy mệnh lệnh, gần như là gấp

không thể chờ đợi được gọi ra vũ khí và căn nguyên.

Toàn bộ nhắm vào quân đoàn thứ tám.

Trong nháy mắt, toàn trường biến động lớn, cảm giác áp bức như gió bão muốn

tới đã ngưng thành thực chất, chấn động tâm phòng bị của mỗi một người.

Rõ ràng chỉ có hơn hai mươi ngàn người, nhưng cảm giác cho người ta lại

không kém hơn mấy chục ngàn Tà Tiên!

Đám người Lăng Hầu không khỏi lui về phía sau.

Mặc dù Khương Thành và Hạng Lê, Mạnh Lâm rạn nứt là cảnh tượng mà bọn

họ muốn nhìn thấy nhất.

Nhưng thật sự đến khoảnh khắc xảy ra này, hắn mới phát hiện một vài suy nghĩ

lúc trước của mình có hơi ngây thơ.

Trước kia hắn cảm thấy ba quân đoàn dưới trướng của mình cộng lại, có không

tốt đi chăng nữa cũng có thể so được với một trong hai quân đoàn thứ ba hoặc

thứ tư.

Đây cũng là một trong những lực lượng mà hắn và Hoàn Thường, Hạng Lê

Mạnh Lâm có địa vị ngang nhau.

Mà hiện tại hắn mới bỗng nhiên phát hiện, mấy trăm ngàn người dưới trướng

mình kia, sợ rằng cũng chẳng đủ để nhánh quân đoàn thứ tư đã bị tàn một nửa

này giết.

Một trận đại chiến mới đã như mũi tên trên dây cung.

Hạng Lê chậm rãi giơ tay trái lên, tạm thời đã cản lại Mạnh Lâm đang có chiến

ý rõ ràng.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thành, mặt không biểu cảm nói:

“Khương Thành, hôm nay nếu như ngươi không cho ra một lời giải thích khiến

bọn ta hài lòng, vậy ta cũng không dám đảm bảo quân đoàn thứ tư sẽ làm ra

chuyện gì đâu.”

“Tướng sĩ tiền tuyền sẽ không cho phép một vài kẻ xấu nào đó chà đạp.”

“Vì để lắng lại lửa giận của bọn họ, cho dù xé nát quân đoàn thứ tám, cho dù

náo loạn đến Tử Tiêu điện thì lại thế nào?”

Giọng nói của hắn giống như sắt thép va chạm, vang dội ở toàn trường, mang

theo khí thế kiên quyết một đi không trở lại.

Tất cả mọi người của quân đoàn thứ tám đều đang nhìn Khương Thành.

Trên mặt rất nhiều người đã nổi lên vẻ nghĩ mà sợ, nhưng lại rất bất ngờ không

có ai trốn đi.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi tự tay đè quân đoàn thứ tư ở trên mắt đất đánh đập mạnh

mẽ một trận, cho nên trong xương bọn họ đã bất giác nhiều hơn một vài thứ

trước kia không có.

Hô hấp của Mông Thuần và Xích Linh đều đang run rẩy, n Bình cố gắng áp chế

nội tâm đập mạnh, nhưng lại khó giấu vẻ buồn lo trên mặt.

Mà Tùng Nghiên Chí Tôn lại là lặng lẽ quan sát Khương Thành.

Hắn muốn xem thử, vị chủ soái ra bài không theo kịch bản này còn có thể làm

thế nào.

Lẽ nào bạo phát một trận giao chiến ngút trời chân chính với Thiên Lạc Quân

dưới trướng mình sao?

Nếu như thật sự xảy ra loại chuyện này, vậy thì toàn bộ xong rồi.

Bất luận ai đánh thắng, cuối cùng cũng đều sẽ là một trận thất bại, sẽ không có

kẻ thắng lợi.

Dưới bầu không khí ngột ngạt bức bối mà lại căng thẳng này, Khương Thành ở

vị trí tầm mắt của toàn trường lại là đột nhiên cười ra tiếng.

“Ha ha?”

“Giải thích? Ta cần giải thích gì sao?”

Hắn nhìn về phía quân đoàn thứ tư sát ý ngút trời, không lui nhường chút nào

đối mắt với bọn họ.

“Nếu như ta nhớ không lầm, trước đó một số người nào đó từng lời lẽ vang dội

nói một vài đạo lí lớn cho ta.”

“Chẳng hạn như gì mà ngay cả trang bị của mình cũng không giữ được, căn bản

không xứng xưng là quân đoàn.”

“Chẳng hạn như phế vật như vậy, bị cướp mất cũng là đáng đời.”

“Chẳng hạn như nếu như trang bị của ta bị cướp, cũng không có mặt mũi ra

ngoài gặp người rồi, làm gì không biết ngại mà ra ngoài hô hoán?”

“À đúng rồi, còn có câu nói kinh điển nhất kia…”

“Một Tiên Nhân ngay cả đạo khí của mình cũng đều không bảo vệ nổi, vậy nói

rõ bọn họ căn bản không xứng có được, nói rõ những trang bị kia vốn không

phải là những thứ bọn họ nên có, không có duyên với bọn họ.”

Tầm mắt của hắn đã khoá chặt Mạnh Lâm dẫn đầu.

“Lời này là ngươi nói đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK