“Lẽ nào ngươi cũng sống từ thời kỷ nguyên thứ nhất à?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy ngờ vực của Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương,
Khương Thành đã ý thức được có điều gì đó không đúng.
“Hóa ra các ngươi không quen biết ta sao?”
Tông Phiêu Vương nhíu mày đáp: “Tất nhiên bọn ta biết ngươi rồi, chẳng phải
ngươi là Khương Thành, chưởng môn của Phi Tiên môn à?”
Đây hiển nhiên không phải là đáp án mà Thành ca mong muốn.
Lúc trước ở cuộc chiến tranh đoạt Thần vị, hắn sống ở kỷ nguyên thứ nhất rất
nhiều năm, cũng đã làm rất nhiều chuyện lớn chấn động trời đất.
Và tộc nhân Thiên tộc đầu tiên mà hắn tiếp xúc đó là Tông Phiêu Vương.
Do chuyến hành trình ở Thiên giới quá mức chân thực, đến cả thực lực đạt được
ở bên đó cũng vẫn còn lưu giữ, khiến cho có một thời Khương Thành nghi ngờ
đó là lịch sử chân thực đã từng xảy ra.
Bản thân thật sự đã từng sống ở kỷ nguyên thứ nhất.
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không phải như thế rồi.
Bởi vì hình như Tông Phiêu Vương không hề cảm thấy sấm rền bên tai khi nghe
thấy tên của mình.
Điều này cũng khiến hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.
Nếu như đoạn lịch sử bản thân đã trải qua không phải là thật, vậy những chuyện
xảy ra lúc đó, hẳn là cũng chưa từng xảy ra nhỉ?
Ví dụ như Chỉ Dư mà hắn vẫn luôn nhớ trong lòng.
Trong tuyến lịch sử bình thường, có khi nào nàng sẽ không dung hợp thần thể,
không có hợp thể với Thánh Hoàng, cũng không trở thành Bà Sa ngọc nhân
không?
“Bây giờ Chỉ Dư có khỏe không?”
“Cái gì Chỉ Dư?”
Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương cảm thấy rất khó hiểu.
Khương Thành không thể không nói cụ thể hơn.
“Chính là Chỉ Dư của Vương triều Nhật Diệu kia đó, người sở hữu thần thể ấy,
hẳn là các ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
Lúc này hai vị thân vương mới có một chút ấn tượng.
“Ngươi nói nàng à, chắc là nàng đã chết trong đại kiếp diệt thế của Thiên giới
rồi, bọn ta không còn gặp lại nàng nữa.”
“Cái gì? Chết trong đại kiếp diệt thế sao?”
Thành ca nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu như tất cả những gì bản thân đã từng trải qua kia đều không phải lịch sử
chân thực, vậy dù cho Chỉ Dư có sống đến bây giờ, cũng sẽ chỉ giống như Tông
Phiêu Vương, hoàn toàn không nhận ra hắn, chỉ là một người xa lạ thôi.
Một giấc mộng, không cần bận tâm.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại rất khó xóa nhòa cái người đó khỏi trái tim
mình.
Giống như vẫn còn chuyện gì chưa làm xong vậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương cũng càng ngày càng buồn bực khó hiểu.
Nhưng hiển nhiên, Thành ca không có kiên nhẫn mà giải thích với bọn họ cái
này.
“Nếu đã không quen biết, vậy thì bàn chuyện chính đi.”
“Các ngươi đến Phi Tiên môn là để hạ chiến thư sao?”
Hai vị thân vương khẽ hít một hơi, thầm nghĩ, dù ngươi có trực tiếp vô thẳng đề
thì cũng đâu cần tới cái mức này đâu chứ hả?
“Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta đến đây không hề có ác ý, chỉ là muốn mời ngươi
hợp tác thôi.”
Đám đông trong điện thở phào một hơi nhẹ nhõm.
May quá, may quá, không phải đánh trận.”
“Hợp tác? Hợp tác cái gì?”
Hai vị thân vương nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành, nhả từng chữ một,
trầm giọng đáp: “Bắt tay đoạt lấy vị trí chúa tể của suối nguồn thứ nhất.”
“Cái gì?”
Thành ca không có phản ứng gì quá lớn, nhưng những người khác ở trong điện
thì lại xôn xao náo động cả lên.
“Tranh đoạt vị trí chúa tể?”
“Các ngươi điên rồi sao?”
“Sao có thể đoạt được chứ?”
“Chúa tể ở suối nguồn không gì là không thể, địa vị của hắn chẳng có ai lung
lay được đâu.”
“Đây rõ ràng là châu chấu đá xe mà!”
Mặc dù trước đó bọn họ cũng từng nói Thành ca quay về thì vị trí chúa tể của
suối nguồn thứ nhất chẳng có ai ngoài hắn, nhưng đó chỉ là lời nịnh nọt khoác
lác thôi.
Trên thực tế, không có ai xem là thật cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, vị trí chúa tể của suối nguồn hoàn toàn không thể
đoạt được.
Khư giới truyền thừa từ kỷ nguyên trước cho đến nay, không phải chưa từng có
tuyệt thế thiên kiêu mưu đồ cướp lấy suối nguồn, nhưng cho đến nay vẫn chưa
một ai có thể thành công cả, sau vị chúa tể vẫn vững như thái sơn.
Nói trắng ra thì, ở suối nguồn của bản thân, địa vị và năng lực của bọn họ chẳng
khác gì Tiên mẫu cả.
Dưới tình huống như thế, người đến sau hoàn toàn không có tư cách tranh giành
với bọn họ.
“Ngươi cố ý đến hại Khương chưởng môn của bọn ta đúng chưa?”
“Đại tiên tri, tuyệt đối đừng bị bọn chúng lừa!”
“Theo ta thấy, Quan Tinh tộc này chính là bụng bồ dao găm, rắp tâm hại người,
bọn chúng không muốn giao chiến trực diện với ngươi nên mới dùng cái âm
mưu này để hại chết ngươi!”
Tông Phiêu Vương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bọn ta không hề có ác ý…”
Còn chưa dứt lời thì những người khác ở xung quanh đã cắt ngang.
“Các ngươi nói không có ác ý là không có ác ý hả?”
“Thì đó, nói không như thế ai chẳng biết chứ?”
“Lúc trước chúng ta hoàn toàn không quen biết, ai tin các ngươi hả?”
Tư Ngộ Vương nhìn các tế ti đang văng nước miếng tung tóe của Vu tộc ở trước
mặt một cái, chậm rãi nói: “Kể ra thì, bọn ta và Vu tộc quả thực có một chút
quan hệ.”
“Nếu như Khương Thành là đại tiên tri của các ngươi, vậy cũng tính là một nửa
thân thích rồi.”
“Thân thích cái gì chứ?”
“Trước đây chúng ta từng có quen biết à?”
“Nếu thật sự có quan hệ, vậy sao lúc trước khi Vu tộc bắt nạt bọn ta, các ngươi
không ra mặt giúp đỡ hả?”
“Đúng đó! Bây giờ đến bấu víu quan hệ, có muộn quá không vậy?”
Phiêu Tông Vương lắc đầu.
“Thôi vậy, cái đó dính dáng đến một đoạn bí mật Viễn Cổ.”
Hắn nhìn Khương Thành ở truóc mặt một cái thật sâu: “Nếu ngươi đã biết bọn
ta, lại còn biết chuyện của Thiên giới, vậy chắc hẳn ngươi cũng quen biết Tinh
Thần của tộc ta mà nhỉ?”
“Tinh Thần?”
Khương Thành nhanh chóng hiểu ra ý của hắn.
“Đừng nói là Tinh Diệu Hoàng cũng đổi tên rồi nhé, hay là Tinh U quốc sư?”
“Là bệ hạ chủ của ta, quốc sư đã chết trong trận đại kiếp năm đó rồi.”
Khương Thành khẽ sững người, hóa ra ở tuyến lịch sử bình thường, Tinh U
quốc sư cũng ngủm à?
Phiêu Tông Vương tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã biết lai lịch của bọn ta, vậy mấy
bí mật này nói với ngươi cũng chẳng sao.”
“Kỷ nguyên thứ nhất gặp phải đại kiếp diệt thế, lúc đó bọn ta đều tưởng sẽ khó
thoát kiếp nạn.”
“Trong hư không mênh mông, bọn ta lang thang không chốn nương tựa, thực
lực cũng không được bằng như bây giờ, giống như ngọn đèn tàn trong gió vậy.”
Khương Thành khẽ gật đầu.
Đại kiếp diệt thế khủng bố vô cùng.
Nhưng dù có may mắn sống sót qua đại kiếp, một loạt các thứ như tiên thể, đạo
tâm và thần hồn của bản thân vân vân đều sẽ chậm rãi suy thoái do mất đi sự
chống đỡ của vị diện và Thiên Đạo.
Hoàn toàn không thể nào chống chọi qua “đêm lạnh” dài đằng đẵng, cũng
không chống đỡ nổi đến kỷ nguyên tiếp theo.
Có lẽ, đây là nguyên nhân vì sao đám Vô Định Cổ Thánh lại theo đuổi hóa đạo
thành nguyên nhỉ?
Chỉ có bản thân trở thành nguyên, mới có thể thật sự thoát khỏi sự ỷ lại vào vị
diện.
Mà lúc đó, mấy người mạnh nhất của Thiên giới không phải là Thánh Chủ bình
thường thì cũng là Thiên giai thập nhị trọng, cách Thánh Chủ đỉnh phong và
Thánh Tôn còn xa tít thì đừng nhắc gì tới Cổ Thánh hóa đạo thành căn nguyên.
“Trên bờ vực tuyệt vọng, một vết nứt đặc biệt được sinh ra từ trong hư không
kia.”
“Bọn ta cứ thế tiến vào Khư giới, cũng từ đó, thuận lợi sống sót đến kỷ nguyên
thứ hai.”
“Đợi đã.”
Khương Thành nhịn không được cắt ngang lời tường thuật của Phiêu Tông
Vương.
“Khư giới xuất hiện là bởi vì trận diệt thế kia sao?”
“Hẳn là vậy, ít nhất thì trước lúc đó, bọn ta chưa từng được nghe nói về sự tồn
tại của nó.”
Nói đến đây, hai vị thân vương cũng nghi ngờ nhìn Khương Thành một cái.
“Nếu ngươi cũng là người cùng thời đại với bọn ta, thế vì sao lúc đó bọn ta
không hề thấy ngươi ở Khư giới.”
“Với cả làm sao ngươi lại sống được đến kỷ nguyên thứ ba chứ?”
Khương Thành thầm nói, đáp án của cái vấn đề này, ngươi chỉ có thể hỏi Tiên
mẫu thôi, bản thân cả đây cũng không hiểu nữa là.
“Khí chất của ca đặc biệt, khác với các ngươi, không cần giấu mình trong Khư
giới.”