Khương Thành bất giác mở to mắt.
“Lão huynh à, bọn họ là bộ hạ của ngươi đó.”
“Ngươi rõ ràng biết bọn họ sẽ chết mà còn bảo bọn họ tự nạp mạng đến, đây là
tâm thái gì đây hả?”
“Ngươi lại đi chấp chuyện này?”
Di lắc đầu ngưng cười, giống như cảm thấy vấn đề này chẳng đáng để hỏi vậy.
“Khi Thiên Đạo diệt thế thì sẽ có tâm thái gì chứ?”
Câu hỏi ngược lại này khiến Thành ca suýt chút hết lời.
Không sai, Nguyên Tiên giới đã bị hủy diệt hai lần rồi.
Cũng có thể nói là Thiên Đạo đã làm lại hệ thống thế giới hai lần.
Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đằng sau đó thật sự đã mang theo cái chết của vô
số những sinh linh.
“Đối với Thiên Đạo mà nói, cho dù có là Huyền Thánh hay là Tôi Thể, cho dù
có là Nhân tộc hay là Yêu tộc, cho dù có là tu thần, tu tiên hay là phàm nhân
đều như nhau cả.”
“Bọn họ chẳng khác gì với cỏ dại đất đá cả.”
Đôi mắt xa xăm của Di dần dần lộ ra vẻ thăng trầm vĩnh cửu.
Khương Thành xem như đã nhìn ra rồi, Di có phần giống với Thiên Đạo, là một
người chả có cảm tình.
Cửu đại bộ tộc thì xem hắn như Huyền Thần của mình, còn bản thân hắn thì
không xem thân phận này là gì cả, vậy nên dù có chết nhiều Huyền Thánh cửu
trọng như vậy cũng chả sao.
Nhưng mà cũng may mà hắn có tâm thái lạnh lùng như vậy.
Nếu không thì đám người Bạch La Chân và Kim Bột của Tiểu Huyền giới đã s
bị hắn tiêu diệt rồi.
“Nếu ngươi đã vô tình như thế sao lại cứ muốn chinh phục Nguyên Tiên giới
làm gì?”
Di lắc đầu: “Vô tình đâu có nghĩa là không có lợi ích gì.”
“Nhưng mà, thật ra ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ chinh phục Nguyên
Tiên giới, thống trị vô số tiên nhân đối với ta mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy việc ngươi còn tiến công Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới?”
“Ta không tiến công bên đó, Bà Sa Ngọc Nhân sẽ bỏ qua sao?”
Khoé miệng của Di nhếch lên chế giễu: “Nàng ta lúc nào cũng muốn tiêu diệt ta
cả.”
Khương Thành chau mày: “Vậy nên rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta muốn gì, có lẽ ngươi hiểu rõ nhất không phải sao?”
Di chắp hai tay đằng sau, ngước mặt 45 độ nhìn biển Thiên Đạo có mây tản
mây trôi nơi xa xa.
“Bốn người chúng ta không giống với những người khác ở thế giới này.”
“Bọn họ có rất nhiều mục đích để trở nên mạnh hơn, còn chúng ta chỉ vì để giải
thoát.”
Thành ca tỏ ra bản thân nghe hoàn toàn không hiểu.
“Gì mà bốn người, trước đây chúng ta quen nhau sao? Thoát khỏi cái gì?”
Di ngạc nhiên nhìn hắn một cái.
“Ngươi chưa từng nghe người Thần giáng sao?”
“Gì mà người Thần giáng?”
“Xem ra ngươi chẳng biết gì cả, nhưng mà cũng không sao, rồi sẽ có một ngày
ngươi hiểu thôi.”
Thành ca dở khóc dở cười.
“Lão huynh à, có gì thì cứ nói cho rõ ràng ra, hà tất cứ phải úp úp mở mở?”
Đối với vấn đề này, Di dường như có phần như giữ bí mật.
“Ta nói cho ngươi trước có thể sẽ làm loạn số mệnh vốn có của ngươi.”
Thành ca ưỡn ngực, nói oang oang: “Không sao cả, ca xuất đạo toàn dựa vào
thực lực, không dựa vào số mệnh.”
“Ha ha…”
Nhìn thần thái cao ngạo của hắn, Di không thể không cười nhẹ.
“Người Thần giang chính là một đám điên tính toán tạo ra Thần thật.”
“Tạo ra Thần? Có ý nghĩa gì chứ?”
Di đã nhìn ra cách nghĩ không cho là vậy của Khương Thành.
“Thần mà bọn họ muốn tạo ra không hề giống với Chính Thần, Thiên Thần mà
ngươi hiện gặp.”
“Thần chân chính không phải chịu sự ràng buộc, đạo của hắn có thể sánh được
với Thiên Đạo, thậm chí còn mạnh hơn.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Do đã trở nên nghiêm túc hiếm thấy.
“Cái gọi là Chính Thần, Thiên Thần chỉ là một sinh linh mạnh mẽ hơn một chút
mà thôi.”
“Thần thật sự đã thoát khỏi ý nghĩa thân phận là sinh linh rồi…”
Thành ca nghe đến mù mị cả.
Thứ duy nhất hắn nghe ra được chính là Thần thật sự rất mạnh, vô cùng mạnh.
“Thần mà còn có thể tạo ra? Nếu đã có năng lực như vậy, vậy người Thần giáng
sao không tự tạo mình thành Thần?”
“Bản thân bọn họ làm không được.”
“Vậy tại sao bọn họ lại muốn làm Thần?”
Di nhún vai: “Tương lai gặp bọn họ thì đích thân mà hỏi bọn họ.”
Thành ca có hơi cạn lời, xem ra Di cũng không phải cái gì cũng biết.
“Sau đó thì sao, bọn họ tạo ra Thần thật sự rồi ư?”
Di nhìn hắn một cách cổ quái.
“Bọn họ tổng cộng đã tạo Thần bốn lần, ba lần trước vì không đủ hoàn hảo nên
đã thất bại.”
Khương Thành định hỏi người thứ tư thì sao?
Ngay sau đó, hắn đã nhớ đến bốn người mà vừa rồi Di nói.
Thế là hắn há hốc miệng hình chữ o.
“Không phải chứ, ý của ngươi là Thần thứ tư được tạo ra đó chính là ta?”
Chả trách người này lần trước gặp mặt đã nói bản thân là đồng môn với hắn.
“Không sai.”
Di tự cười giễu: “Ba người bọn ta đều là sản phẩm thất bại, không biết người sẽ
là sản phẩm thành công đầu tiên hay sẽ là sản phẩm thất bại thứ tư.”
Thành ca há miệng, nhất thời không biết nên nói gì cho hay.
Bản năng hắn không bằng lòng tin bản thân là người được tạo ra, như vậy thì tư
cách làm màu thấp quá rồi.
Nghe có vẻ như một con rối máy móc, không có chút thể diện gì cả.
Bản thân là người xuyên đến đây, nào có phải được tạo ra chứ?
Nhưng ở Nguyên Tiên giới đối mặt với Huyền giới, cái kiểu trùng sinh rồi
xuyên việt như thế chả có trăm cũng đến tám mươi rồi, cũng chẳng có gì gọi là
bí mật đặc biệt cả.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói chắc nịch ta là người thứ tư chứ?”
Di đánh giá hắn một vòng từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nhẹ nói: “Thần
mà bọn họ tạo ra có vài đặc trưng nổi bật.”
“Vượt qua thiên phú đỉnh cao của tộc quần, năng lực đặc biệt phá vỡ quy luật
théo của giới tu luyện, những người khác không thể nào có được những thủ
đoạn thần kì này.”
“Ngoại trừ điều này ra, còn có một ngoại hình hoàn mỹ.”
“Mà ngươi thì vừa hay lại phù hợp.”
“Chuyện này…”
Nghe đế ngoại hình hoàn mỹ, Thành ca còn có thể nói gì chứ?
“y, nhìn như vậy thì đúng là khiến người ta tin phục đấy.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác - Thu Vũ
Tuyền.
Những đặc trưng vừa rồi, nữ nhân này gần như có vẻ đều phù hợp cả.
Ngoại hình của nàng sắp khiến những tiên nhân cấp cao khác chịu không được
nữa, mà thiên phú của nàng lại càng khiến người khác không còn gì để nói cả.
Bản thân Vô Đạo kiếm cũng là một thủ đoạn khác thường rồi.
Lẽ nào nàng cũng là một trong bốn người đó? Hoặc là nàng mới là người thứ tư,
còn bản thân mình thì không phải?
“Hai người còn lại là ai?”
“Người đầu tiên…”
Di nói đến đây, đột nhiên giống như đã nghĩ được gì đó, mày khẽ nheo lại.
Theo đó, nàng lại cảm thán một hơi.
“Xem ra ta không thể nói.”
“Được rồi, ngươi có thể rời đi rồi.”
Còn chưa chờ Khương Thành nói thêm gì, hắn đã huơ tay.
Theo đó, Thành ca phát hiện ra bản thân đã trở về lại ngoài khe cốc kia, lại lần
nữa nhìn thấy lại đám người Bạch La Chân, Ôn Trì và Thu Vũ Tuyền.
“Thế nào?”
Sở Đình vừa thấy hắn đi ra, lập tức liền đi lên đón.
“Khương đạo hữu, có tìm được cách trở về không?”
Khương Thành gật đầu.
“Vốn dĩ không có đường,nhưng dưới sự cố gắng của ta thì cuối cùng đã tìm ra
được con đường trở về.”
Lời này của hắn cũng không thể xem là khoác lác,vốn cũng là nhờ có một đao
của hắn.
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình cùng lúc vui mừng khôn xiết.
“Thật vậy ư?”
“Thật tốt quá!”
“Đa tạ Khương đạo hữu, vẫn là ngươi lợi hại.”
Thành ca cười tiếp nhận sự tâng bốc của bọn họ, lúc này mới nhìn sang Thu Vũ
Tuyền và Đông Phàm Thánh Chủ.
“Hai người các ngươi chuẩn bị một chút đi, bây giờ có thể khởi hành rồi.”