Khương Thành tiếc nuối gật đầu, bày tỏ sự công nhận nỗ lực của bọn họ.
Vào lúc mọi người cho rằng cuối cùng cũng đã kết thúc, ánh mắt của hắn lại rơi
lên trên người những Đạo Tôn phía sau.
“Không biết các ngươi…”
Còn chưa đợi hắn nói xong thì dù là những Đạo Tôn là chưởng môn, gia chủ
hay tộc trưởng đều đã rưng rưng gật đầu.
“Bọn ta cũng đồng ý!”
“Bọn ta hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Khương lão tổ, cũng vô cùng vui vẻ
ủng hộ những môn phái nhỏ tầng lớp thấp nhất đó.”
Thành ca khá bất đắc dĩ.
Muốn tìm chút cớ để tiêu diệt nhiều thêm một chút cũng không tìm được.
Chỉ có thể hạ lệnh cho đám người Kỷ Linh Hàm, Mâu Vũ, Quy Tàng và Thanh
Vân.
“Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, bọn họ bằng lòng cống hiến tất
cả mọi thứ trong môn phái và gia tộc của bọn họ, dùng để tạo phúc cho Khiếu
Mang vực.”
“Một mình ta không thể phân thân ra tham gia vào những thứ khác cùng một lúc
được, phải phiền các ngươi chạy một chuyến rồi.”
Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần và các đệ tử Phi Tiên Môn vẫn dễ bàn.
Đám người Thương Linh, Mâu Vũ, Quy Tàng và Thanh Vân đã vui vẻ nở hoa
ngay tại chỗ.
Ý của Khương Thành là bảo bọn họ đi quét sạch những môn phái đó, cuối cùng
thu hoạch được bao nhiêu hẳn là đều xem như của chính mình.
Đây là cho bọn họ một đống túi quà lớn mà.
Mặt của Lăng Tinh Đạo Thánh tràn đầy niềm vui, chân thành nói: “Cảm ơn
Khương…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thanh Vân Đạo Thánh cắt ngang.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Đây là những gì chúng ta nên làm!”
“Đúng đúng đúng, đây là việc chúng ta nên làm.”
“Đây cũng là vì tạo phúc cho Khiếu Mang vực mà…”
“Bọn ta không từ vất vả đâu.”
Nhìn bọn họ và các đệ tử của Phi Tiên Môn vui vẻ phấn chấn bay ra ngoài, rất
nhiều người trong điện vô cùng tức giận không cam lòng.
Đây không phải là đang cướp bóc của tất cả các môn phái trong Khiếu Mang
vực hay sao?
So với diệt phái, điểm khác biệt duy nhất là môn đồ không phản kháng thì có
thể sống sót.
Năm ngày sau, hàng ngũ ra ngoài quét sạch các môn phái lớn lần lượt trở về.
Cho dù là đệ tử Phi Tiên Môn, hay là đám người Mâu Vũ, Quy Tàng và Thanh
Vân, tất cả đều mang về thu hoạch tràn đầy.
Lần này, bọn họ ra quân nhiều đường quét sạch một trận, phàm là các môn phái
cấp bậc cao hơn trong lãnh thổ Khiếu Mang vực, tất cả đều gặp tai hoạ.
Hiện giờ bên ngoài đã là một mảnh xôn xao.
Nhưng mà Khương Thành không quan tâm.
Dù sao thì sau khi những môn phái này xảy ra chuyện vẫn đứng ở đối diện với
Phi Tiên Môn.
Vậy thì còn giữ lại sơn môn đạo thống của bọn họ làm gì?
Nếu các ngươi đã không nói võ đức, nhất định phải chơi trò cá lớn nuốt cá bé,
vậy thì Phi Tiên Môn của ta cũng phải lấy tranh làm tiêu chuẩn của ngành,
muốn chơi thì phải chơi cho lớn.
“Ha ha ha, Khương chưởng môn, bọn ta đã trở về rồi.”
Đám người Mạc Trần và Quy Tàng lần lượt đến ‘phục mệnh’.
“Lần này đi ra ngoài càn quét mười lăm môn phái, thu hoạch thật sự là không
thể tưởng tượng nổi.”
“Ngươi nhanh vậy sao? Ta chỉ mới quét được mười một môn phái thôi.”
“Vậy là ngươi thật sự chưa đủ cố gắng rồi, hổ thẹn với nhiệm vụ Khương
chưởng môn giao phó.”
“Đúng đúng đúng, lỗi của ta, lần sau ta sẽ cố gắng nâng cao hiệu suất…”
Nghe bọn họ nói chuyện không hề kiêng nể gì, trong lòng của Tuyệt Vân Đạo
Thánh và của những Đạo Tôn ở phía sau quả thực đều đang nhỏ máu.
Hận không thể giết chóc ngay tại chỗ, trả lại trận này.
Nhưng mà rõ ràng là đó là chuyện không thể nào làm được.
Trong năm ngày qua, bọn họ bị ép ở lại Trúc Tiên Cung, bị Khương Thành
giam giữ.
“Khương lão tổ, hiện tại bọn ta xem như là đã dốc hết tất cả rồi.”
“Vậy Phi Tiên Môn và những người khác thì sao?”
Mấy Đạo Thánh còn lại thật sự không nuốt trôi khẩu khí này.
Mặc dù không dám công khai đối nghịch với Khương Thành, nhưng chọn chút
vấn đề để chèn ép thì vẫn dám.
Không phải ngươi dùng cờ hiệu đường đường chính chính cướp sạch của bọn ta
sao, vậy thì bọn ta cũng phải kéo ngươi xuống nước.
“Đúng vậy, đại nghiệp tạo phúc cho Khiếu Mang vực, chẳng lẽ chỉ có bọn ta trả
giá, các môn phái khác thì không cần sao?”
“Không phải chứ, chẳng lẽ Khương chưởng môn luôn miệng nói giúp đỡ tiên
nhân tầng lớp thấp nhất, trên thực tế chỉ là cướp sạch của người khác, bản thân
không muốn lấy ra chút nào sao?”
Bị bọn họ nói như vậy, tất cả những chưởng môn của các môn phái vừa và nhỏ
ở bên ngoài đều đồng loạt nhìn về phía bên này.
Đúng vậy, vừa rồi ngươi hô khẩu hiệu to như vậy, dù sao cũng phải làm gương
chứ?
Nếu không, đó không phải là tự đánh vào mặt mình hay sao?
Phi Tiên Môn nè, ngoài ra còn có môn phái của đám người Quy Tàng, Thanh
Vân và Thái Thường, cũng không thể không quan tâm đến chứ?
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Thành ca mỉm cười.
“Đương nhiên Phi Tiên Môn của ta sẽ nộp.”
Nói xong, hắn búng tay về phía đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần.
“Hiện tại lập tức nộp ra hết tất cả đạo khí và vật liệu.”
“Vì tạo phúc cho Khiếu Mang vực, chúng ta không thể tụt lại phía sau, phải
tranh giành tiến bộ!”
Mặc dù vẫn không rõ hắn bán thuốc gì trong hồ lô, nhưng đối với quyết định
của hắn, đương nhiên là các đệ tử của Phi Tiên Môn ủng hộ vô điều kiện.
Thế là một đám đệ tử tất cả đều hi hi ha ha cởi bỏ đạo giáp, bí bảo và binh khí
của bản thân ra, giao nhẫn trữ vật ra, nhân tiện ngay cả những cất giữ trong dị
không gian cũng đều lấy ra hết.
Về phần thu hoạch vừa mới quét sạch từ bên ngoài, đương nhiên cũng là bàn
giao đủ số.
Trong nháy mắt, trong điện đã trở nên rực rỡ muôn màu, châu quang bảo khí.
Khương Thành nhanh chóng thu vào trong túi mình.
“Với tư cách là chủ đàm của Trúc Tiên Cung, ta sẽ thay bảo quản trước, không
có vấn đề gì chứ?”
“Về phần trụ sở sơn môn của Phi Tiên Môn, tiếp sau ta sẽ tự mình đi thu, cũng
không có vấn đề gì chứ?”
Tất cả tiên nhân trong điện đều đưa mắt nhìn nhau, đám người Tuyệt Vân thật
sự không thể tìm ra vấn đề gì.
Nhưng chủ yếu vẫn là ở phía sau.
“Còn bọn họ thì sao?”
Bọn họ lại chỉ về phía đám người Mâu Vũ, Quy Tàng và Thanh Vân.
“Đương nhiên bọn ta cũng sẽ hưởng ứng Khương chưởng môn!”
“Không sai, Khương chưởng môn chính nghĩa như thế, bọn ta có lý do gì không
ra sức ủng hộ?”
“Vì tạo phúc cho Khiếu Mang vực, bọn ta cũng bằng lòng dốc hết tất cả!”
Bọn họ cũng không rõ ý đồ của Khương Thành.
Nhưng bọn họ đã nhận định được một điều, đó là đi theo Khương chưởng môn
từ trước đến nay chỉ luôn có lợi, chưa từng nếm trải thiệt thòi.
Thành ca vô cùng hài lòng giơ ngón tay cái lên.
“Không tệ không tệ, tinh thần hăng hái giao nộp của các ngươi, vô cùng đáng
khen ngợi.”
“Đủ thấy rõ, các ngươi tha thiết quan tâm bảo vệ cho những môn phái nhỏ và
tiên nhân tầng lớp thấp nhất của Khiếu Mang vực…”
“Không giống với một số người, kẹt xỉ một mực chối từ, nhất định phải để ta ra
tay mới chịu giao ra từng chút.”
Đám người Quy Tàng và Thanh Vân liên tục cười xua tay.
“Khương chưởng môn quá khen.”
“Đây là việc bọn ta nên làm thôi mà.”
Vừa nói như vậy, suýt nữa chọc cho đám người Tuyệt Vân tức đến mũi cũng bị
lệch.
Chết tiệt, cảm thấy bọn ta sạch sẽ trơn tru, còn bị xem như là điển hình lạc hậu
mà chỉ trích?
Quả thật là bắt nạt người ta quá mà.
Tuyệt Vân hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.
“Hà, Khương lão tổ, hiện tại những vật liệu này đều giao cho ngươi.”
“Tiếp theo, có phải nên phát cho những tiên nhân tầng lớp thấp nhất để giúp đỡ
bọn họ hay không?”
Hắn vừa nói xong, trong điện chợt yên tĩnh.
Đúng vậy, đây mới là mấu chốt.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt đổ dồn lên người Khương
Thành.
Có tò mò, có nghi ngờ, bao gồm cả của đám người Kỷ Linh Hàm, Thương Linh
và Mâu Vũ, bọn họ đều không biết Khương Thành sẽ làm gì tiếp theo.
Cũng có người kích động hưng phấn, hiện tại những môn phái nhỏ đó đều rất
chờ mong, chỉ chờ được phân phát cho những bảo vật vừa rồi.
Điều này đối với bọn họ quả thật là bánh từ trên trời rơi xuống.
Ngoài ra còn là cười trên nỗi đau của người khác.
Đám người Tuyệt Vân hiểu rõ, những vật liệu mà bản thân đã giao ra không thể
lấy lại được.
Nhưng mà, Khương Thành và Phi Tiên Môn cũng đừng mơ có được!