“Mẹ nó chứ, đúng thật là phiền chết đi được!”
“Cái quái gì vậy, diệt đi là được rồi!”
Một tên Ma Vương trong đó giơ tay lên muốn giết chết Thải Anh, bỗng nhiên
Liệt Vũ Chuẩn Đế kia lại trầm giọng quát một tiếng.
“Chờ đã!”
Chỉ thấy tên Chuẩn Đế này chậm rãi quay người lại, tỉ mỉ quan sát Thải Anh
một lần từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy cảnh giới Thiên Tiên lục phẩm này của nàng, hắn chỉ hơi nhíu mày,
sau đó lại hơi cong khóe môi, lộ ra ý cười.
Lão Ma sống mấy tỷ năm này vẫy tay với Thải Anh.
“Cô gái nhỏ, ngươi tới đây.”
Vì vậy tất cả Ma Vương chỉ có thể nhường đường.
Thải Anh sợ hãi đầy mặt bay qua giữa mưới mấy tên Ma Vương, dưới ánh nhìn
soi mói của bọn họ, toàn thân nàng đều không được tự nhiên.
Nhìn nàng run rẩy như chiếc lá nhỏ bị gió thổi, Ma Vương có mặt ở đó đều rất
coi thường.
Thứ này mà cũng xứng để Chuẩn Đế quay lại tiếp kiến sao?
Nhưng dường như Liệt Vũ Chuẩn Đế còn có dự định khác.
Nét mặt già nua khô héo như vỏ cây của hắn giãn ra, hắn cười híp mắt rồi sờ
đầu Thải Anh.
“Ngươi vừa mới nói ngươi là người sống sót duy nhất của Hắc Hồ tông à?”
Vừa rồi, Chuẩn Đế còn rất uy nghiêm mà bây giờ giọng điệu lại trở nên dịu
dàng chưa từng có.
Thải Anh gạt đi nỗi sợ hãi, nàng gắng sức gật đầu nhẹ.
Liệt Vũ Chuẩn Đế lại hỏi: “Ngươi muốn xuất chiến thay mặt Hắc Hồ tông, thay
mặt cho chiến khu Lâm Minh chúng ta sao?”
“Ừ ừ!”
“Ngươi chỉ có cảnh giới Thiên Tiên lục trọng, chẳng lẽ ngươi không sợ bị giết
chết trong khi so đấu sao?”
Từ xưa đến nay, những cuộc so đấu của Ma giới đều tàn khốc nhất, thậm chí
còn nghiêm trọng hơn cả Yêu giới.
Đại hội Giảng Đạo cho phép giết người.
Thải Anh đương nhiên sợ, nàng vô cùng sợ hãi.
Nhưng nhớ tới lời căn dặn của Yêu Chủ, nàng vẫn cậy mạnh nói: “Ta không
sợ!”
“Ồ? Tại sao?” Liệt Dương Chuẩn Đế đầy hứng thú hỏi đến cùng.
Chuyện, chuyện này còn có thể có tại sao nữa à?
Bởi vì mệnh lệnh của Yêu Chủ chứ sao.
May mà Thành Ca lại kịp thời truyền âm dạy cho nàng nên trả lời thế nào.
“Tham gia đại hội Giảng Đạo là mục tiêu mà ta đã đặt ra từ rất lâu rồi.”
“Vì ngày đó, ta vẫn luôn cố gắng.”
Nụ cười của Liệt Vũ Chuẩn Đế càng ngày càng tươi hơn.
Hắn cố ý nói: “Nhưng tu vi của ngươi rất thấp, thoạt nhìn thiên phú cũng không
cao, mà đại hội Giảng Đạo rất nguy hiểm, nếu như ta là ngươi thì ta chắc chắn
sẽ suy nghĩ lại.”
“Đại hội Giảng Đạo là vinh dự chí cao của Yêu giới, tu sĩ chúng ta vốn nên
vượt mọi chông gai, không sợ muôn vàn khó khăn, để có được vinh quang thì
nguy hiểm có là gì?”
Tiểu tước yêu bị Thành Ca điều khiển từ xa trả lời rất khí phách.
“Ha ha ha…”
Liệt Vũ Chuẩn Đế ngửa đầu cười to, tiếng cười như tiếng kim loại đụng nhau.
“Vô số Ma Vương, Chuẩn Đế lại không gan dạ bằng một Thiên Tiên nho nhỏ.”
“Hàng tỷ ma tu đều run sợ, càng không có một người là người có tài có chí!”
“Thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Ánh mắt hắn nhìn Thải Anh càng dịu dàng hơn.
“Ngươi tên là gì?”
“Thải Anh.”
“Rất tốt, bổn tọa đặc biệt phê chuẩn cho phép ngươi tham gia đại hội Giảng
Đạo!”
Nói xong, hắn đích thân kéo tay Thải Anh, đón nàng vào phi thuyền trong một
đám Ma Vương chen chúc.
Sau khi vào trong phi thuyền thì Liệt Vũ Chuẩn Đế khôi phục lại vẻ uy nghiêm.
Thải Anh được đưa vào một phòng trong phi thuyền.
Mà Liệt Vũ Chuẩn Đế trở lại hành cung của mình.
Mấy tên Ma Vương tâm phúc kia đi theo hắn vô cùng không hiểu, đến lúc này
mới không nhịn được mà hỏi.
“Thực lực Thiên Tiên có hơi yếu quá rồi, hoàn toàn không có tư cách tham gia
đại hội Giảng Đạo, vì sao ngươi lại coi trọng nàng như vậy?”
Liệt Vũ Chuẩn Đế nhàn nhạt nói: “Không phải đại hội Giảng Đạo có cuộc so
đấu của tổ Huyền Tiên sao. Hơn nữa, chúng ta vốn có hơn bốn mươi nghìn chỉ
tiêu không giới hạn cảnh giới.”
Đại hội Giảng Đạo không hoàn toàn giống với đại hội Vạn Yêu chỉ có một loại
so đấu.
Cuộc so đấu này chia ra rất nhiều tổ.
Thấp nhất là tổ Huyền Tiên, chỉ có Huyền Tiên đấu với nhau để chọn ra thiên
tài tuyệt thế trong Huyền Tiên.
Việc chọn lựa thiên tài của Ma giới cũng không chỉ nhìn vào tư chất căn cốt đã
được kiểm tra, mà còn đánh giá cao thực lực ngươi có thể phát huy trong chiến
đấu mạnh thế nào.
Đối với ma tu, tu luyện không phải để sống lâu ung dung tự tại gì đó. mà để
đánh bại người khác.
Bên trên tổ Huyền Tiên còn có tổ Kim Tiên, tổ Ma Tôn và tổ Ma Vương.
Năm đó, Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đã tham gia vào tổ Ma Vương, giới hạn
trong Ma Vương tham chiến.
Mà ngoài bốn tổ này thì còn có một tổ khác là tổ hỗn độn.
Tổ này không giới hạn tu vi, phần thưởng còn phong phú gấp trăm lần mấy tổ
khác cộng lại.
Tổ này chủ yếu là chiến trường của các Chuẩn Đế, trong lịch sử có hai lần đại
hội Giảng Đạo thậm chí có Ma Đế tán tu tham gia tổ này.
“Nhưng nàng mới là Thiên Tiên lục phẩm, cho dù có xếp vào tổ Huyền Tiên
cũng quá thấp”!
Cuộc so đấu của tổ Huyền Tiên không phải tất cả đều là Huyền Tiên, mà đều là
Huyền Tiên cửu phẩm.
Một lần so đấu, thiên tài nhiều vô kể, bình thường ngươi khiêu chiến vượt cấp
được thì người khác cũng có thể.
Đến trình độ này thì so đấu đã đều là chi tiết.
Ví dụ, Tiên khí tốt hơn của người khác một chút, công pháp tốt hơn một chút,
cảnh giới kiếm thuật cao hơn một chút hoặc là có kỳ ngộ đặc biệt gì đó.
Còn loại phối trí cơ bản như cảnh giới, tu vi thì chắc chắn là phải đạt đến cấp
cao nhất của Huyền Tiên.
Lần trước có rất nhiều ma tu có thể đột phá đến Kim Tiên, để được bỗng nhiên
nổi tiếng ở đại hội Giảng Đạo mà lựa chọn cố ý áp chế cảnh giới, nghĩ hết cách
đẻ không đột phá.
Để một Thiên Tiên lục phẩm vào thì quả thật là một trò cười.
“Vậy thì có làm sao chứ? Chỉ nói tổ Huyền Tiên không được vượt quá Huyền
Tiên cửu trọng, cũng không nói là không thể thấp hơn Huyền Tiên nhất trọng.”
“Đó không phải là đi chịu chết sao?”
“Người chết trong đại hội Giảng Đạo vốn rất nhiều.” Liệt Vũ Chuẩn Đế không
quá để ý.
Dường như hắn cũng không quan tâm đến biểu hiện và sự sống chết của tiểu
Thiên Tiên đó.
Điều này khiến cho các Ma Vương có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi nhìn thấy Liệt Vũ Chuẩn Đế thân thiết sờ đầu Thải Anh, bọn họ còn
cho rằng hắn nhìn nàng bằng con mắt khác, thậm chí định thu nàng làm dệ tử.
Kết quả là thế này?
“Vậy vừa rồi ngươi…”
“Đó là làm cho bên ngoài xem.”
Liệt Vũ Chuẩn Đế tiện tay lấy ra tiên khí lưu ảnh, từng cảnh hắn gặp mặt, nói
chuyện với Thải Anh lúc trước đều đã được chụp lại.
“Một Thiên Tiên tích cực hăng hái đăng ký tham gia đại hội Giảng Đạo, các
ngươi không cảm thấy đây là một tấm gương rất tốt sao?”
Ánh mắt các vị Ma Vương dần dần sáng lên, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh hiểu
ra
“Quả thật là vậy!”
“Bây giờ nơi nào cũng đang kháng cự tham gia đại hội Giảng Đạo, thậm chí có
không ít người lựa chọn chạy trốn, lúc này cần chúng ta tuyên truyền một chút
rồi!”
“Một Thiên Tiên nho nhỏ còn vũ dũng như vậy, điều này làm cho những người
càng mạnh hơn nàng làm sao chịu nổi chứ?”
“Có tấm gương là nàng thì có lẽ sẽ có người chủ động đăng ký rồi.”
“Ha ha ha, hay lắm!”
“Nhất định phải dốc sức tuyên truyền nàng, đắp nặn nàng thành điển hình!”
Liệt Vũ Chuẩn Đế đưa tiên khí lưu ảnh đó tới.
“Sao chép lại các hình ảnh bên trong thành vài triệu bản, sau đó lan truyền khắp
chiến khu Lâm Minh, cần phải làm cho nàng nổi tiếng.”
“Vâng!”
“Không có vấn đề gì!”
Sau khi hai tên Ma Vương đi ra ngoài, mấy tên Ma Vương còn lại xin chỉ thị.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên sắp xếp nàng như thế nào?”
Liệt Vũ Chuẩn Đế vốn định nói tiểu Thiên Tiên đó cũng không có giá trị gì thì
sắp xếp cái gì chứ?
Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn nói: “Trước khi đại hội Giảng Đạo bắt đầu
nhất định phải bảo đảm nàng sống sót, không được để bất kỳ ai làm hại.”
Mấy tên Ma Vương chậm rãi gật đầu.
Đúng vậy, nếu tiểu Thiên Tiên kia chết trước khi đại hội Giảng Đạo bắt đầu thì
hiệu quả tuyên truyền chính là tiêu cực.