Hoàn toàn không có dấu hiệu bị kinh sợ.
Sau khi nhìn năm vị Thần Quân ra tay, nữ tử này vẫn tâm lặng như nước.
Giống như đó chỉ là cảnh giới tương lai sớm muộn gì mình cũng có thể đạt tới,
không cần phải khiếp sợ như vậy.
Mà với phản ứng của nàng, năm vị Thần Quân cũng cho khẳng định một cách
trọn vẹn.
“Xứng đáng là tuyệt thế thiên tài vượt qua được bí cảnh Đăng Thiên.”
“Cái ý chí cao ngạo trác tuyệt này đã vượt trội hơn mọi người cùng thế hệ rồi.”
“Không sai, ta quan sát nàng ta rồi, tương lai rất có thể sẽ vượt qua ba vị trước.”
Thành Ca đờ mặt xem bọn họ khen Thu Vũ Tuyền.
Nói thầm trong lòng các ngươi thực dụng thực sự luôn ấy.
Phản ứng như vậy, đặt trên người ta thì là vô tri, còn ở trên người Thu Vũ Tuyền
thì lại là cao ngạo trác tuyệt.
Ngươi còn có thể tiêu chuẩn kép hơn được nữa không?
“Được rồi được rồi, nên vào chuyện chính thôi.”
Hắn vẫn ngồi trên long ỷ như cũ, chờ chư vị Đạo Tôn tới quỳ lạy bản thân.
Tuy mấy người Ưng Trì Đạo Tôn rất là không tình nguyện, nhưng họ vừa mới
bị trừng trị một trận nên cũng mất đi nhuệ khí.
Cuối cùng họ vẫn quỳ xuống theo hướng của Khương chưởng môn thật.
Cắn răng nghiến lợi dập đầu xuống.
“Chào gia gia!”
Thành Ca mặt mày hớn hở.
“Ôi chao, cháu ngoan miễn lễ bình thân…”
Hắn hoàn toàn không thèm để bụng đám người này có thật lòng hay không.
Càng không quan tâm đến ánh nhìn thù hằn đến tận xương trong đôi mắt họ.
Không có cách nào, có hệ thống hộ giá hộ tống, trên đời này không có người
nào hắn không dám đắc tội.
“Được rồi, tới nhóm các ngươi đó.”
Hắn cười với vẻ mặt đầy nghiền ngẫm với mấy vị Tiên quan Tiếp Dẫn Tư.
Vị Chủ quan tứ phẩm của Tiếp Dẫn Tư kia bị nụ cười này làm cho trong lòng
vô cùng sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một Đế Cảnh bát trọng nhưng lại khiến hắn có cảm giác sợ sệt.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Ngay cả mấy Tiên quan nhị phẩm tam phẩm cũng phải “chịu thua” trước
Khương Thành nên hắn không thể không thận trọng.
“Làm gì?”
Thành Ca ngưng cười, thản nhiên nói: “Không phải là còn phải an bài cho ta
chức vị nào đó sao?”
Tên Chủ quan tứ phẩm kia chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay từ đầu, hắn còn định gây khó dễ cho Khương chưởng môn trên phương
diện này.
Đưa hắn đến một bộ môn vừa cực nhọc lại không có chút chất béo nào để lấy
lòng Dao Lang Đạo Tôn.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ này đã sớm bị hắn quăng ra ngoài chín tầng mây.
Hắn nào dám làm vậy nữa?
“Chuyện này… Tiếp Dẫn Tư bọn ta không an bài cho ngươi được.”
“Gì?”
Thành Ca trợn mắt, không vui hỏi: “Ngươi đang đùa ta đó hả? Khinh thường ca
đấy à?”
“Không có không có!”
“Bọn ta nào dám xem thường ngươi chứ?”
Tiên quan khác của Tiếp Dẫn Tư liên tục xua tay.
“Dựa theo quy củ của Thiên Cung, Tiên quan trên ngũ phẩm không nằm trong
phạm vi điều động của Tiếp Dẫn Tư, bọn ta quả thực không có quyền hạn này.”
“Được rồi được rồi!”
Thích Vương không nhịn được phất tay.
“Bọn họ không có quyền hạn đấy thật.”
Bây giờ hắn nhìn Khương Thành là cứ có vẻ mặt khó chịu.
Những người cấp cao của Thiên Cung vốn định dùng Khương chưởng môn như
một con cờ, hắn chỉ là một đạo cụ then chốt trong vụ đánh cược này mà thôi.
Đã là đạo cụ thì tốt xấu gì cũng phải duy trì trước sau.
Nhưng từ khi biết được hắn không có Thiên tâm, ngay cả loại tâm thái duy trì
này cũng không còn nữa.
Cũng đã hoàn toàn không đối xử với hắn như người thuộc phe của mình.
“Đã nói cho ngươi đó là một cái chức suông rồi, ngươi còn muốn chức vị nào
nữa?”
“Nói cho ngươi biết, chức vị gì cũng không có cửa đâu!”
Hắn hung hăng nói: “Ở cái Thiên Cung này, thực quyền ngươi có còn không
bằng một tiểu lại cửu phẩm, cứ như vậy đi!”
Bốp bốp bốp!
Trong sân vang lên tràng pháo tay vô cùng nhiệt tình.
Đám Đạo Tôn Chí Tôn bị ép phải dập đầu khi nãy đều nhìn có vẻ rất hả hê, vô
cùng hả giận.
“Đáng đời mà ha ha ha!”
“Phải thế chứ!”
“Chỉ có cái chức không mà thôi, đừng cho hắn ta cái gì hết!”
“Chỉ là một Đế Cảnh bát trọng mà còn muốn có chức vị gì nữa?”
“Đường đường là Ẩn Hoàng, thế mà ngay cả một Tiên quan cửu phẩm cũng
không chỉ huy được, truyền ra ngoài thật khiến người ta nghe mà cười đến rụng
răng…”
Bọn họ phát tiết như vậy, nhưng thật ra trong lòng rất là buồn bực.
Lúc đầu thấy Dực Vương Thích Vương đều nhảy ra chống lưng cho Khương
Thành, còn tưởng hắn có bối cảnh thâm sâu đáng sợ lắm chứ.
Huống hồ hắn còn có phong hào “Ẩn Hoàng” nữa.
Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ quan hệ giữa năm vị Thần Quân với hắn cũng không
hòa hợp lắm thì phải.
Thậm chí còn mơ hồ đối chọi nhau gay gắt nữa
Hơn nữa, người có cấp bậc cao như vậy mà lại không cho xíu thực quyền nào,
nghe đúng là kỳ quặc thật.
Chỉ là năm vị Thần Quân không nói, Yên Dĩ cũng không nói, cho dù thế nào
bọn họ cũng không đoán ra tình hình thực tế là thế nào.
Bản thân Khương Thành cũng không để ý.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Lúc đầu hắn cũng chẳng cần chức vị
gì, hắn còn ngại phiền phức đây.
“Động phủ của ta được xếp ở đâu thế?”
“Động phủ?”
Dực Vương cười cười.
“Trước kia ngươi chỉ yêu cầu một phẩm cấp, hai bên đã thỏa thuận như vậy
rồi.”
“Không bao gồm chức vị và động phủ.”
Thành Ca cũng không khỏi phỉ nhổ.
“Các ngươi cũng quá keo kiệt nhỉ?”
Ngoại trừ một cái chức không ra, đúng là cái này không còn gì cả thật.
“Hừ…”
Dực Vương thản nhiên nói móc lại.
“Không phải ngươi là Ẩn Hoàng sao, lợi hại như vậy, một cái động phủ thôi mà
cũng cần bọns ta an bài à?”
“Ngươi đã có khả năng như vậy thì tự mở một cái đi chứ.”
“Được rồi, đây là chính miệng các ngươi nói đó.”
Thành Ca còn rất dễ nói chuyện: “Tiên bổng đâu, đừng nói với ta, đường đường
Ẩn Hoàng mà còn chẳng có tiên bổng!”
“Ta có phẩm cấp bằng Thiên Đế đấy, đãi ngộ của ta phải giống như Thiên Đế!”
Nghe hắn nói vậy, các Chí Tôn và Đạo Tôn trong điện đều nhếch khóe miệng.
Tiên bổng giống của Thiên Đế, vậy sẽ nhiều đến mức nào cơ chứ?
Nhất thời, bọn họ đều đỏ cả mắt.
Nhưng năm vị Thần Quân thì lại nhịn không được hai mặt nhìn nhau, ngay sau
đó cười phá lên.
“Ha ha ha ha…”
“Ngươi nói đúng, đãi ngộ của ngươi đúng là nên giống của Thiên Đế.”
“Nhưng thật đáng tiếc, cho tới giờ Thiên Đế vẫn luôn không có tiên bổng.”
“Gì?”
Khương chưởng môn ngây cả người.
Sau đó đưa cho đám Tiên quân này một ánh mắt khinh bỉ.
“Ta vẫn đánh giá thấp mức độ keo kiệt của các ngươi rồi!”
Chỉ là suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng, Thiên Cung là do Thập Thiên Đế
sáng lập.
Đó là nhà của họ luôn rồi, họ còn phải nhận tiền lương gì nữa chứ?
Nhưng Thành Ca không phải…
Thật là buồn rầu mà.
“Thôi, không trông chờ vào các ngươi được.”
“Xem ra chính bản thân ta phải tự đi kiếm chút tài nguyên, vẫn phải dựa vào đôi
tay cần lao của chính mình.”
Thấy hắn kinh ngạc, lúc này năm vị Thần Quân vẫn còn rất đắc ý, hoàn toàn
không ý thức được hậu quả khi hắn nói câu này.
“Đã như thế, vậy ta đi tạo động phủ của ta đây.”
Nói xong, Khương Thành cũng không muốn ở nơi này nữa, đang định rời đi.
Tam Nhãn Hổ lo lắng đuổi theo.
“Ca, ngươi cứ đi như vậy đó hả?”
“Sao?”
“Mang ta theo với, ta cũng không muốn làm tọa kỵ cho mấy người này.”
Thành Ca quan sát hắn từ trên xuống dưới, trịnh trọng vỗ vai hắn một cái.
“Bật Mã Ôn… Ấy không phải, Tự Thú Tư rất có tiền đồ đấy, ngươi phải tranh
thủ làm cho tốt mới đúng chứ.”
Tam Nhãn Hổ lắc đầu như trống bỏi.
“Ta là nhìn không ra tiền đồ nào rồi đấy, ở bên kia còn không bằng về Đạo
Tuyệt Chi Địa cho rồi.”
Thấy hắn quả thực không muốn ở nơi này, Khương Thành mới nói với năm vị
Thần Quân: “Đã như vậy, ta mang hắn đi theo nhá!”
Vừa nói xong, mấy vị Tiên quan của Tiếp Dẫn Tư cũng đám người Dao Lang
Đạo Tôn đều nhếch khóe miệng.
“Điều này không hợp quy củ lắm, con Hổ Yêu này đã được Tiếp Dẫn Tư an bài
nơi đi rồi, sao có thể tùy tiện thay đổi như thế?”