Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có chuyện gì vậy?”

“Nguyên thuật đã nói là có uy năng cực lớn đâu?”

Khương Thành lại không nghi ngờ bí pháp nguyên thuật này là thật hay giả.

Suy cho cùng thì có lừa mình, Ngộ Sơn cũng chẳng có được lợi ích gì, còn tự

tìm thêm một kẻ địch nữa.

Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Lẽ nào thao tác của ta lại thiếu mất bước nào quan trọng rồi?”

Năm người đang nghiên cứu linh kỹ “thái thượng hóa đạo” bên kia cũng chẳng

có manh mối gì kia.

Nghe vậy toàn bộ đều nhìn sang.

“Không dùng được nguyên thuật?”

Trường Dương Đạo Thần cũng khá nhiệt tình.

“Có phải thao tác điều khiển căn nguyên của ngươi có sai sót gì không?”

Khương Thành trực tiếp dùng hành động để nói chuyện.

Lại lần nữa theo bí pháp tổ hợp sắp xếp toàn bộ 25 căn nguyên kia lại ngay tại

chỗ.

Nhìn 25 căn nguyên chẳng có chút thay đổi nào, năm người trong điện cũng

nghĩ mãi không thấu.

“Cái này hoàn toàn không sai.”

“Loại hình của căn nguyên, số lượng nhiều ít và vị trí, toàn bộ đều chẳng sai sót

chỗ nào.”

“Theo lí mà nói, bây giờ có lẽ nên xuất hiện tinh mang đầy trời rồi mới phải

chứ!”

Tam đệ tử Trường Tân Đạo Thần của Ngộ Sơn vừa nói, bản thân vừa dùng tụ

tinh ra.

Nhưng lại thấy 25 căn nguyên của hắn, trong đó có căn nguyên thần đài, căn

nguyên đồ đằng và căn nguyên hư ảnh sau khi thành hình lập tức biến mất, hóa

thành 125 ngôi sao.

Những ngôi sao đó trôi nổi bồng bềnh trên đại điện, rực rỡ sáng chói, tản ra

những quang mang bắt mắt.

Khương Thành chỉ khẽ cảm nhận đã có thể phát giác ra được uy năng to lớn ẩn

chứa trong đó.

Gần như mỗi vì sao đều có được một công kích toàn lực của Đạo Thần trung

giai trong đó.

Chỉ một ngôi sao thì hình như chả ra sao.

Nhưng sau khi nghĩ đến 125 ngôi sao cùng bộc phát một lần, uy năng đó đừng

nói là Đạo Thần cao giai, dù có là Thánh Chủ cũng phải tạm tránh mũi nhọn rồi

nhỉ?

Thanh Tân Đạo Thần vốn không hoàn toàn phong thích tụ tinh ra ngoài, mà mở

trong đạo hải của mình.

Theo sự hội nhập của 125 ngôi sao, quy mô đạo hải của hắn đột nhiên bành

trướng ra hơn ba lần.

Mãi đến khi hắn thu lại thần thông, trong lòng Thành ca vẫn chẳng thể bình

thường lại.

Không phải bởi vì Trường Tân mạnh mẽ thế nào, suy cho cùng thì hắn cũng đã

nhìn thấy Thánh Hoàng đỉnh phong mạnh hơn hắn mấy lần rồi.

Mà là khi nghĩ đến đại sát khí mạnh mẽ như thế, bản thân là nhân vật chính lại

không thể nào nắm được.

Hắn thật ra còn có đại sát khí kinh khủng hơn.

Nhưng hai sát thủ kiếm đạo hoàn mỹ và phần linh này xài ba giây cần sạc năm

tiếng, một cái rút hết thần hồn tiên lực, một cái rút hết linh ý, không thể xem là

vũ khí thường xuyên được.

Chuyện này khiến lòng hắn rầu rĩ vô cùng.

“Không có lí nào.”

“Khí chất của ca không nên dùng không được chứ!”

Nghe thấy kiểu vào lúc này rồi mà còn khen mình được, Trường Linh sớm đã

ngứa mắt với “sư tổ rẻ tiền”này chẳng có lòng tốt gì mà cười nhạo.

“Chậc chậc chậc, không phải ngươi nói bản thân có thiên phú dị bẩm sao?”

Ý của nàng vốn định chế giễu việc khoe khoang khoác lác của Khương Thành.

Không ngờ Khương Thành lại gật đầu một cách thâm sâu.

“Đúng thế, thiên phú của ca đặt ra đó.”

“Nếu như Nguyên Tiên giới chỉ có thể có một người có thể học được thì đó

cũng nên là ta, chuyện này không ai có thể phủ nhận đúng không?”

“Vậy nên trong đó nhất định có vấn đề gì đó nhìn không ra.”

Nhìn bóng lưng của hắn vừa suy nghĩ quên mình, vừa chạm rãi đi về phía cửa,

Trường Linh phát hiện bản thân lại chẳng còn lời gì để đáp lại.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể liếc nhìn Ngộ Sơn Thánh Chủ một cái.

“Xem như ta đã hiểu tại sao ngươi và hắn vừa gặp đã như cố nhân rồi.”

Khi mấy người bọn họ bận rộn tham ngộ “thái thượng hóa đại”, Thành ca đã rơi

vào suy tư.

“Tại sao bản thân lại không dùng được nguyên thuật?”

Dựa trên phản ứng vừa rồi của mấy người kia, lại tình huống này của mình chắc

lại là phần độc nhất vô nhị trong Nguyên Tiên giới này nữa rồi.

Vậy chứng tỏ trên người bản thân có một nhân tố không giống với người khác

gây ra.

“Có phải vì ta không được Thiên Đạo công nhận không?”

“Hay là căn nguyên mà ta kết nối được quá nhiều rồi?”

Khương Thành nghĩ rất lâu, dần dần đã có được đáp án.

Trước kia hắn cho rằng Thiên Đạo và căn nguyên là hai hệ thống độc lập, không

liên can gì với nhau.

Bởi vì hắn không được Thiên Đạo công nhận, nhưng lại có được sự công nhận

của căn nguyên băng và căn nguyên đan.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì hai thứ này đều thuộc về Nguyên Tiên giới, là một thể.

Thiên Đạo là ý thức của Nguyên Tiên giới, căn nguyên là khung xương của

Nguyên Tiên giới.

Năm đó Nguyên Tiên giới sụp đổ, khi ba ngàn chân giới phân tán, Thiên Đạo

yếu đến cực điểm.

Còn ba ngàn căn nguyên khi đó cũng ở trạng thái yếu nhất trong lịch sử.

Căn nguyên trước mắt mọi người kết nối và sử dụng thật ra chỉ là căn nguyên

chuyên thuộc về Nguyên Tiên giới.

Giống như năm xưa sau khi đến Thiên giới, Thu Vũ Tuyền không dùng được

căn nguyên ở đó vậy.

Nàng chỉ có thể kết nối lại từ đầu.

Nhờ vào mức độ cảm ngộ quy tắc cao cấp, cả quá trình này của nàng rất thuận

lợi, nhưng cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng Khương Thành thì không giống vậy.

Khi đó Khương Thành không phải hồn xuyên, nhưng dựa trên ba ngàn huyền

văn nên rất dễ dàng liên kết với căn nguyên ở Thiên giới.

“Có được tất có mất!”

“Bởi vì mang theo ba ngàn huyền văn nên ta đến những thế giới khác có thể dễ

dàng thích ứng hơn những người khác.”

“Nhưng cũng bởi vì huyền văn mà ta lại thêm một tầng trở ngại so với người

khác.”

“Tầng trở ngại này khiến ta không thể thật sự dung nhập vào Nguyên Tiên giới,

cũng không thể sử dụng được nguyên thuật.”

Nói trắng ra, nguyên thuật là một loại quy luật căn nguyên chỉ có ở Nguyên

Tiên giới.

Mà Khương Thành thì nhờ vào huyền văn để lần nữa có được căn nguyên, đã

biến chất rồi, không thể nào dùng vào loại quy luật này nữa.

“Chuyện này khiến người ta thật thương cảm.”

“Vậy sau này gặp phải Đạo Thần cao giai há chẳng phải là khó nghiền áo rồi

sao?”

“Như vậy đâu có được.”

Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ qua việc cảnh giới trước mắt của bản thân mà

nghiền áp một Đạo Thần cao giai vốn không hề bình thường.

Sờ cằm nghĩ một hồi, Khương Thành tìm thấy hai con đường giải quyết.

Hoặc học theo cách của những tiên nhân khác kia, không thông qua huyền văn,

trực tiếp kết nối với căn nguyên, như vậy hắn cũng có thể dùng được nguyên

thuật.

Chỉ là chuyện này cần thời gian tu luyện dài đằng đẵng, nâng cao mức độ thân

thích với căn nguyên.

Con đường này hắn mới nghĩ có một giây đã bỏ qua.

Còn về con đường khác, chính là gia tăng cảnh giới, nhanh chóng tăng lên Đạo

Thần cho đỡ sợ.

Nghĩ đến đây, hắn tìm một động phủ ở gần đó, sau đó bắt đầu cuộc sống “khổ

tu” bế quan uống thuốc.

Trong cuộc thi đấu đấu pháp này, đan dược mà hắn có được phải nói là nhiều

không đếm xuể.

Hơn nữa toàn bộ đều đạt đến mức độ đế đan bất phẩm, thậm chỉ còn có không ít

đế đan cửu phẩm nữa.

Những cấp cao các phái ban đầu trả mười lăm phần giải thưởng e rằng có nằm

mơ cũng không ngờ, trong vòng một khoảng thời gian ngắn mà Thành ca có thể

một mình xử lí được nhiều đan dược đến vậy.

Cũng hết cách, Thiên hoang bất diệt thể hấp thu đan dược chuyển hóa đuuợc

trong thoáng chốc.

Theo từng đống đế đan bát phẩm rót vào, tu vi tiên lực của hắn nhanh chóng

tăng lên.

Căn cơ tạo thành của ba ngàn huyền văn giống như một cái động không đáy.

Nhưng cũng không đỡ nổi ngọn núi đế đan chất đống kia.

Khi tất cả đế đan bát phẩm dùng để nâng cao tiên lực dùng hết, tu vi của

Khương Thành cách Đạo Thần chỉ còn một khoảng cách.

Hắn không hề do dự mở đế đan cửu phẩm ra.

Sau khi uống một viên, hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.

Rõ ràng là dùng để nâng cao tu vi tiên lực, lại mang đến một chút nâng cao tron

tiên thể và ý thức.

Chuyện này khiến Thành ca vui mừng khôn xiết.

“Đế đan cửu phẩm lợi hại vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK