Một tiếng thật vang, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Thanh Chỉ Đạo Tôn ở trong hố xương cốt gãy nhừ, máu chảy không ngừng, thoi
thoi thóp thóp.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh hoàng.
Thái Hành Đạo Tôn này đã uống phải thuốc gì?
Đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy?
Thanh Chỉ và Linh Khuyết đều là những cao thủ tông sư bát phẩm xếp hạng
đầu.
Trước mặt hắn là chỉ một quyền xử đẹp một tên?
Chuyện chuyện chuyện này…
Đó còn là Thái Hành Đạo Tôn không?
Đặc biệt là những đan sư vô cùng quen thuộc với hắn như Thiên Lâm, Hà Bắc
của Thiên Đan Tư lại càng không có cách nào hiểu được cảnh tượng này.
Mà chuyện này cũng đâu phải chơi.
Còn lại Lưu Duyên Thiên Tôn đang bị một trưởng lão và Liên Tiêu Chí Tôn vây
hai đánh một cũng đột nhiên bộc phát.
Vốn hắn còn đang vừa đánh vừa lui, cẩn thận tránh né từng đợt công kích của
đối phương.
Lúc này hắn đột nhiên quay đầu đánh về sau hai kích.
Vị trưởng lão đó và Liên Tiêu Chí Tôn rõ ràng nhìn thấy đợt công kích đó
hướng về mình nhưng lại chẳng thể né được.
Bởi vì nó quá nhanh.
Hai người chỉ kịp vung hai phát để kìm lại đợt sóng công kích đó.
Sau đó liền bại trận một cách hoa lệ.
Hai đạo kìm đỡ kia đã tan nát ngay giây phút đầu tiên vô cùng sảng khoái, hoàn
toàn không cùng một đẳng cấp.
Sau đó hai người trúng công kích một cách chắc nịch.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng vọng vang lên, hai bóng dáng không biết đã bị đánh bay đến phương
xa nào rồi.
Cuối cùng cũng bị cốt gãy xương lìa như vậy, bò cũng không bò lên nỗi.
Thái Hành, Lưu Duyên phản ứng cũng không chậm, nhanh chóng đi về phía
trước chế trụ hoàn toàn tám tên cao thủ phù tháp đã bị đánh trọng thương.
Lúc này với vui mừng khôn xiết nhìn về Thành ca phục mệnh.
“Khương chưởng… Thần chủ, ta đã tóm kẻ địch lại rồi, chỉ còn nghe ngươi hạ
lệnh!”
Thành ca hài lòng gật đầu.
“Rất tốt, các ngươi làm rất tốt.”
Thái Hành Đạo Tôn cảm nhận được trên người bản thân nhiều thêm một mớ tri
thức về phù văn, cả người có phần lâng lâng.
Còn về lời nói thì có phần không trôi chảy.
“Cái đó, đó đó, bọn ta…”
Lưu Duyên cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.
Tri thức bát phẩm đạo trận tự dưng xuất hiện bên trong đầu hắn, sự vui mừng
tột đột nhưu làm hắn mê man.
“Chuyện này, trong đầu ta sao tự nhiên lại…”
Thành ca cố ý nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ồ, chỉ là ta cho các ngươi một lời
chúc phúc không đáng vào đâu thôi mà.”
“Chút, không đáng vào đâu?” Thái Hành Đạo Tôn có phần ngốc ra.
Tri thức phù văn trong đầu mình đã đạt đến bát giai rồi, đơn giản mà nói chính
là đã mở ra một thế giới mới, thế này còn không đáng là bao?
“Sao ngươi có thể làm được như vậy?”
Lưu Duyên đang trong trạng thái vui mừng khôn xiết cũng bừng tỉnh, hắn cảm
thấy tất cả thật sự quá thần kì rồi.
Trước kia hắn toàn nhờ vào thân phận đan sư thất phẩm mà nổi danh, mà bây
giờ trình độ trận pháp lại nhẹ nhàng vượt qua cả trận pháp như vậy.
Giống như một con người bình thường đột nhiên nhặt được tiền, thu hoạch quá
lớn lại không biết làm sao.
Nếu như không làm cho ra nhẽ, sau này có lẽ sẽ ăn ngủ không yên.
Tam Nhãn Hổ ở một bên sớm cũng đã không kiềm chế được rồi.
Ghen tị thốt ra một câu: “Không ngờ tên tuổi một sứ giả phù và sứ giả trận
ngang được với một người anh vũ bất phàm như ta lại là hai tên già này.”
“Sứ giả phù văn?”
“Sứ giả trận pháp?”
Thái Hành và Lưu Duyên há hốc mồm, giống như đã hiểu ra gì đó, lại giống
như hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Bởi vì tất cả đều đến quá nhanh và quá đơn giản.
Thành ca khua tay: “Như các ngươi đã thấy, ta là Thần chủ, có thể sắc phong
bốn vị sứ giả.”
Hắn nháy mắt với Tam Nhãn Hổ một cái.
“Sứ giả đan chính là con hổ này.”
“Vữa rồi lại phân sứ giả phù văn và trận pháp cho hai người các ngươi.”
“Yên tâm đi, sứ giả này là vĩnh viễn, từ nay trở đi các ngươi thật sự chính là đế
phù tông sư và đạo trận tông sư bát phẩm chân chính rồi.”
Sau khi sự phổ cập khoa học này kết thúc, cho dù là ở bên trong hội trường, hay
là những khán giả xem bên ngoài cũng như bùng nổ vậy.
Tất cả mọi người đều suýt chút phát điên.
Bọn họ cũng coi như đã hiểu tại sao chiến lực của Thái Hành và Lưu Duyên lại
đột nhiên tăng vọt đến thế.
Nhưng lúc này, bọn họ đã không rảnh để quan tâm chiến lực tăng vùn vụt của
bọn họ nữa.
Mà càng kinh ngạc về thủ đoạn vô cùng cao thâm của Khương Thành hơn.
Tri thức về đan khí phù trận không phải là vô hình sao, không phải chỉ có thể
dựa vào bản thân tự học được mà cảm ngộ hả?
Còn có thể cho thẳng vậy sao?
Hơn nữa lại còn là tri thức cấp bậc bát phẩm.
Chuyện lật đổ cả nhận thức vững bền như thép này nếu không phải vừa xảy ra
trước mặt họ, bọn họ có nằm mơ cũng sẽ không tin.
Nhưng mà sự thật ở đó…
Lúc này, tất cả mọi người ở hiện trường cuối cùng cũng hiểu được sâu sắc thế
nào là hóa thân của Luyện Tâm đ*o, cái gì gọi là Thần chủ rồi!
Không những là chiến lực siêu mạnh, lại còn có cả năng lực đặc biệt mà bọn họ
không thể ngờ được nữa.
Trong đầu họ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ – Thần chủ không hổ là Thần
chủ, hắn không gì là không thể.
Còn phía bên chỗ ngồi xem, trong ruột Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh Già đều đã tái
xanh.
Bọn họ đương nhiên biết Khương Thành vốn không phải gì mà hóa thân của
Luyện Tâm đ*o rồi.
Ba người lúc này cũng đoán ra được rồi, lúc nảy khi Khương Thành vào trong
đó đã gặp được một cơ duyên lớn.
Thiên đại cơ duyên đó đã biến hắn trở thành một “Thần chủ.”
Đến cả Tam Nhãn Hổ được đưa theo cũng trở thành sứ giả đan, tự nhiên cũng
biến thành đan sư bát phẩm.
Hổ yêu đó có đức có năng gì đâu chứ?
Hắn đúng là chó may ăn được cứt mà, chiir bởi vì đi theo Khương Thành mà
thôi.
Mà trước khi Khương Thành vào trong hội trường còn đặc biệt có lòng gọi
mình theo cùng, chỉ là bản thân vì nghe đạo mà cự tuyệt.
Nghĩ đến đây, ba người hận không tự đấm chết được mình.
Cái gì gọi là ham cái này mất cái kia chứ?
So với việc trở thành tông sư bát phẩm thì nghe giảng đạo chỉ là cái rắm.
Đặc biệt là Yêu tộc chỉ theo đuổi thực lực thuần túy, cũng không thể từ chối nỗi
sự mê hoặc của tông sư bát phẩm được.
Có thể có thêm một môn kĩ năng cao cường ai lại không muốn chứ.
Ầm!
Ba người nhảy lên như mấy kẻ điên, sau đó xông vào lối vào mà khi nãy
Khương Thành và Tam Nhãn Hổ đi vào.
Đệ tử gác cổng cũng vẫn không ngăn cản.
Bọn họ thuận lợi vào trong cổng vòng.
Sau đó chỉ có mấy giây sau, ba người trực tiếp bị bài xích ra lại.
Không có Thành ca gánh team, thế giới đan của cửa đầu tiên bọn họ đã phải
chịu đả kích, căn bản không thể thông qua.
Ba người uể oải tại chỗ, trong mắt đầy sự hối hận và không cam cường liệt.
Chỉ tiếc đã muộn mất rồi.
Còn trong trường, Thái Hành và Lưu Duyên sau khi biết hết ngọn ngành câu
chuyện thì nước mắt lưng tròng.
“Khương… Thần chủ, ngươi, hậu ái của ngươi khiến tiểu lão nhi làm sao báo
đáp đây?”
Thái Hành Đạo Tôn trực tiếp quỳ xuống.
Lưu Duyên cũng cảm động một cách hiếm thấy, được yêu mến đến sợ cũng
không được.
Bọn họ không giống như Tam Nhãn Hổ, sau khi có được chỗ hời lại còn muốn
làm màu.
Mà đối với việc thay da đổi thịt do Khương Thành ba tặng cho lần này cảm thấy
vô cùng biết ơn.
“Được rồi được rồi, là các ngươi nên có được cả.”
Khương Thành cố ý cho bọn họ hai vị trí sứ giả.
Ngoại trừ việc Thái Hành, Lưu Duyên là cố nhân ở Cổ Tiên giới lúc trước ra,
còn có mục đích khác là khiế toàn trường phải kinh hoàng, phô bày uy năng đặc
biệt của Thần chủ ra.
Hai vị trí này giữ lại cũng vô dụng, cho ai mà chẳng là cho, không bằng cứ đắp
nặn hai người này thành kiểu mẫu điển hình.
Vừa rồi hắn hạ lệnh chẳng có ai hưởng ứng.
Chuyện này khiến hắn không thoải mái vô cùng.
Bây giờ ai nấy đều đã thấy rồi, không nghe theo lệnh sẽ là một sai lầm.