điều gì bên trong đó.
Đặc biệt là vừa rồi Khương Thành tỏ ra tư thế kêu gọi và dẫn đầu, vung tay hô
lớn giữa đám người, rất nhiều người của Thiên tộc ở ngoài càng cảm thấy hết
sức mất mặt.
Nhiều tinh anh Thiên tộc như thế, lại ngoan ngoãn nghe lời của một dị tộc.
Nếu sau này lan truyền sự việc này ra ngoài, e rằng Thiên tộc sẽ phải trở thành
trò cười.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ nhìn thấy cuối cùng mọi người cũng phân tán ra, bắt
đầu tìm kiếm tinh linh châu, bọn họ cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, xem ra mọi người chưa bị mắc lừa, biết điều gì quan trọng hơn.”
“Tuyệt đối đừng đi theo tên kia nữa.”
“Đúng thế, dị tốc quá gian xảo, đi chung với hắn thì bất cứ lúc nào cũng đều có
thể bị mưu tính…”
Nói theo một ý nghĩa nào đó, bốn thân vương thật sự đã đạt được mục đích
muốn lên lớp cho hậu bối trong tộc.
Những Tộc quần khác gặp phải các hậu bối Thiên tộc này ở suối nguồn đầu tiên
đều lễ độ cung kính, tâng bốc bọn họ lên trời.
Ai lại xem bọn họ thành cọc gỗ tùy ý gài bẫy như Khương Thành chứ.
Khá nhiều người của Thiên tộc bên ngoài nhìn bóng lưng trong hình tượng, tuy
hận đến nỗi ngứa ngáy răng, cũng không ngừng chửi rủa, nhưng cũng đang liên
tục được cọ rửa thế giới quan của ngày trước.
“Sau này gặp được những Tộc quần khác, thật sự phải đề phòng mọi nơi, người
nào cũng không được cả tin.”
“Không sai, nếu không phải người này, ta thật sự không ngờ một người có thể bỉ
ổi vô sỉ và to gan tới mức này.”
“Tinh Linh diệu cảnh còn có thể chơi như thế, ta xem như được mở mang tầm
mắt.”
“Trong chốc lát thì người này có thể cổ động nhiều người như vậy, nguy hại cực
to…”
Bởi trước đây Thành ca thao tác quá độc địa, dẫn đến hiện nay những khán giả
bên ngoài cơ bản đều đang chăm chú nhìn từng hành động của hắn, hầu như
phớt lờ hẳn mấy người khác.
Sợ rằng không để ý một giây thì tên này lại biến thành một người khác.
Nhưng dễ nhận thấy nỗi lo của bọn họ là dư thừa.
Tiếp theo Khương Thành cũng không làm việc gì cả.
Hắn chỉ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại nhìn trái ngó phải giống như đang
dạo chơi ở Tinh Linh diệu cảnh này.
Dọc đường hắn gặp được không ít ngôi sao nhỏ, nhưng hắn cũng không hề
chạm vào, hoàn toàn không có dự tính tìm kiếm.
Thỉnh thoảng hắn đụng phải những tộc nhân Thiên tộc đang bận rộn, hắn sẽ tỏ ý
khen ngợi gật đầu, cứ như đang thị sát phân xưởng sản xuất vậy.
Nhìn từ bề ngoài, bầu không khí vô cùng an lành.
Nhưng đã có vết xe đổ, tất nhiên mọi người ngoài đó sẽ không tin tưởng tên này
thật sự đang tham quan phật hệ.
“Sự việc xảy ra khác thường ắt có điều kỳ lạ!”
“Người này tuyệt đối không thể nào không làm gì cả, hắn chắc chắn lại đang có
âm mưu quỷ kế.”
“Tại sao hắn không tìm tinh linh châu?”
Ngay cả bốn thân vương cũng hơi không hiểu được.
“Nội dung của cuộc so tài chính là số lượng tinh linh châu.”
“Chẳng lẽ hắn không bận tâm thắng thua của cuộc so tài sao?”
“Không thể nào đâu, mặc dù hắn không bận tâm thắng thua, tốt xấu cũng đã tu
luyện linh ý, sao lại có thể từ bỏ báu vật như tinh linh châu chứ?”
Sự nghi ngờ của bọn họ cứ duy trì cho tới ngày thứ ba.
Trong thời gian hai ngày mấy này, những người khác đều đang bận rộn không
ngừng tìm kiếm ngôi sao nhỏ, khá nhiều người cũng đã bắt đầu có thu hoạch.
Tinh linh châu thật sự không dễ dàng có được.
Thường hay tìm tòi mười mấy ngôi sao mới có được một.
Mà trạm kiểm soát nội bộ của mỗi ngôi sao đều sẽ tiêu hao không ít tinh lực của
mọi người.
Khi còn một giờ nữa thì bí cảnh đóng cửa, tinh linh châu mà mọi người có được
đều vẫn là hàng đơn vị.
Trong số đó phần lớn đều chỉ là một hoặc hai viên.
Tốc độ của đám người Quý Chủy Thiên giai thập tam trọng thực lực mạnh nhất
khá nhanh, đã có được bảy tám viên.
Và số lượng bọn họ có được cũng khiến bốn thân vương ngoài kia nở nụ cười
hài lòng.
“Khá lắm khá lắm.”
“Biểu hiện rất tốt, không khiến chúng ta thất vọng.”
“Nhưng Khương Thành lại vẫn là số không, rốt cuộc người này đang suy nghĩ
điều gì?”
“Mặc kệ hắn nghĩ gì, bây giờ thời gian cũng không đủ dùng nữa, cho dù thực
lực hắn mạnh đi chăng nữa cũng không kịp tìm tòi nhiều ngôi sao hơn.”
“Xem ra cuộc so tài thắng chắc rồi.”
“Không sai, người này bận rộn bấy lâu nay, vẫn là rổ tre đựng nước cũng bằng
không.”
“Ngoài việc hãm hại Phi Khâm ra, hắn cũng không thể làm thành chuyện gì.”
Khi Phi Khâm buồn bực nhất mấy ngày nay nghe thấy mọi người bàn tán, sắc
mặt của hắn cũng đen xì như đáy nồi.
Hắn vô cớ bị tập hỏa lôi, hiện nay cũng sắp thành trò hề.
Tất nhiên mức độ căm tức của hắn đối với Khương Thành cũng lên thêm một
cấp bậc.
“Đáng ghét, lại còn đang sử dụng thân phận của ta!”
Hắn cắn răng nghiến răng nhìn bóng dáng kia, trong lòng hắn thầm phát cáu.
“Cho dù như thế nào, ngươi thua cuộc so tài chắc rồi!”
“Đến lúc đó, ngươi chính là người hầu của bọn ta, xem ta trừng trị ngươi như
thế nào!”
Mong muốn của hắn đã định sẵn không thể đạt thành.
Vì hiện giờ đã đến thời gian tập hợp giao hẹn.
Bao gồm Tinh Nhu và Quý Chủy, hàng chục nghìn tộc nhân Thiên tộc xôn xao
kết thúc hành trình tìm tòi của mình, tiến bước tới vị trị đã hẹn trước đó.
Còn Khương Thành hóa thân thành Phi Khâm đã kính cẩn chờ đợi tại nơi này
lâu rồi.
Hắn nhìn từng người của Thiên tộc thu hoạch đầy ắp gấp rút chạy tới, hắn nở nụ
cười hài lòng, giống như lão nông trông thấy hoa màu chín muồi một cách suôn
sẻ.
Cũng không cần hắn nhắc nhở và hối thúc, chẳng mấy chốc thì đã có người chủ
động bước lên giao tinh linh châu cho hắn bảo quản.
“Phi Khâm đại nhân, đây là tinh linh châu do ta thu thập được, cũng xem như
một phần sức mạnh của ta!”
“Tốt tốt tốt!”
Thành ca nhìn hai viên châu trong suốt tròn trịa to bằng quả đấm trước mặt, hắn
vừa cho đối phương sự thừa nhận chân thành, cũng vừa tấm tắc lấy làm lạ.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy tinh linh châu.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức linh ý trên viên châu này hơn hẳn Toái Linh
phiến trước kia.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc luyện hóa, hắn chỉ đành nhịn sự kích động lại,
cất hai tinh linh châu vào kho của hệ thống.
Những người khác cũng dồn dập bước lên.
“Đây là tinh linh châu của ta, ba viên!”
“Không tồi không tồi.”
Thành ca mỉm cười gật đầu, lần nữa thành thạo cất vào kho của hệ thống.
“Hổ thẹn, ta mới một viên.”
“Không hổ thẹn, gắng sức là được, biểu hiện của ngươi đã vô cùng xuất sắc
rồi!”
“Ta năm viên, cầm lấy đi!”
“Ôi chà, nhiều vậy? Lợi hại quá đi!”
Thành ca hoàn toàn không hà tiện từ ngữ khen ngợi của mình, cố gắng khiến
mỗi người ở đây đều cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân.
Dù sao hắn cũng đang lấy trắng trợn thành quả lao động hai ngày rưỡi của
người ta, còn tiếc rẽ nói vài câu dễ nghe hay sao?
Người cuối cùng giao tinh linh châu chính là Tinh Nhu.
Lòng bàn tay của nàng phát sáng lấp lánh, chín tinh linh châu màu sắc khác
nhau đồng thời nổi lên, toát lên vẻ đẹp muôn màu, khiến người khác không khỏi
mơ hồ hoa mắt.
Phía sau đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc của mọi người.
“Chà! Chín viên!”
“Mạnh quá đấy chứ?”
“Ta mới một viên, nàng lại là chín viên, đây chính là sự chênh lệch của thực
lực.”
“Lời nói thừa, ngươi có thể so sánh với Tinh Nhu đại nhân?”
Tinh Nhu nghe mọi người khen ngợi cũng khó tránh có phần đắc ý.
Nàng vừa xếp chín viên châu cho Khương Thành, vừa không quên so thử.
“Phi Khâm, lần này ngươi đã tìm được bao nhiêu viên?”
Thành ca rất muốn nói thật với nàng rằng hắn không hề có.
Nhưng hắn cân nhắc tới việc nếu hắn trả lời như vậy, e rằng không thể phục
chúng.
Bọn ta đều đang ra sức, ngươi lại dám làm biếng?
Thế là, hắn tỏ ra e thẹn trả lời rằng: “Ta có được không nhiều, cũng chỉ mười
viên mà thôi.”