“Ngươi lại là người thế nào?”
“Vậy cũng so sánh được sao?”
Người chấp sự Thần điện vừa mắng chửi vừa lôi kéo Thành ca, muốn đuổi hắn
ra ngoài.
Còn Lôi Cao đó tất nhiên đang nhìn về phía Thành ca, ánh mắt đầy vẻ khinh
miệt.
“Tên ngốc từ đâu đến vậy nhỉ?”
“Ta không muốn khi đi ra thì thấy hắn.”
Ý này của hắn chính là xóa đi cơ hội Phụ linh của Thành ca rồi.
Trưởng hộ vệ lập tức cúi đầu khom lưng: “Không thành vấn đề.”
Sau đó nhìn về phía Thành ca, chỉ ra ngoài cửa.
“Được rồi, ngươi có thể ra ngoài rồi.”
Thành ca nhếch mép, để lộ hàm răng trắng tinh: “Các ngươi nói sớm quá rồi,
hóa ra không cần xếp hàng cũng không sao, đúng là lãng phí thời gian của ta
mà.”
Nếu sớm biết có thể chen hàng, hắn hà tất phải theo quy tắc như vậy chứ.
Còn chưa chờ những người khác phản ứng kịp, hắn thẳng tay thọc tay vào, nắm
lấy cổ sau của Lôi cao kia.
Trước mặt hắn, Lôi Cao hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào cả.
Chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, không thể dùng sức được nữa, đôi chân bị
bắt phải rời khỏi mặt đất rồi.
Cảnh tượng này đã dọa những người khác suýt chút phát điên.
Người chấp sự đi cùng kia phẫn nộ vô cùng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Còn không mau bỏ Lôi thiếu xuống?”
“To gan…”
Thành ca lười đáp lại bọn họ, vung tay một cái, ném Lôi Cao đó ra khỏi cửa.
̀m.
Cánh cửa bị đụng đến nát làm bốn làm năm.
̀m ầm.
Lôi Cao lăn mấy vòng trên mặt đất, người đầy bụi đất, xương cốt gãy không ít.
Khương chưởng môn cũng lười hưởng thụ chút chiến tích này, bước hùng hổ
đến trong Giáng Linh Đài, bắt đầu nghi thức Phụ Linh của chính mình.
Còn về việc ra ngoài sẽ thế nào, với thực lực của hắn còn cần phải lo lắng sao?
Tất cả mọi người bên trong mặt ngơ ra.
Bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Đường đường là một Lôi Thiếu mà lại bị “đánh” bị thương ư?
Ông nội của hắn là chủ của Mộc Linh điện đấy.
Tất cả mọi người nhất thời trở nên hoang mang lo sợ, thậm chí còn không biết
tiếp theo nên làm thế nào.
Mà lúc này, tiếng la hét thảm thương của Lôi Cao cuối cùng cũng vang đến.
“A… đau, đau đau quá.”
Chàng thành niên áo đen mới cách đây không lâu còn tàn nhẫn, bá đạo, lúc này
đang nằm trên mặt đất la hét như lợn sắp bị làm thịt.
“Giết hắn!”
“Ta muốn giết chết hắn.”
“A a a, nhất định phải giết hắn…”
Tiếng la hét thảm thương vang dội, truyền đi rất xa.
Những hộ vệ bên trong điện kinh hoàng lúng túng, chấp sự và hộ vệ bên trong
cuối cùng cũng bật tỉnh.
“Mau, phong tỏa nơi này.”
“Mau chóng phái người đi thông báo cho Mộ Linh điện chủ.”
“Bất cứ ai cũng không được để thoát.”
“Mau chữa trị cho Lôi thiếu.”
Một loạt những mệnh lệnh hỗn loạn được ban hành, tỏ rõ chuyện này lớn biết
bao nhiêu.
Một đội rồi một đội hộ vệ đi vào.
Phong tỏa nghiêm ngặt, bao vây Phụ linh đại điện chặt như cối nêm.
Người qua đường bên ngoài bị cách li khỏi đó, cứ như sắp bùng nổ đại chiến.
Hạ Lâm chờ tham gia Phụ linh ở bên trong bị dọa đến nỗi hồn vía trên mây,
hoàn toàn không dám thốt ra một lời nào.
Một lúc sau, phía xa vang đến một tiếng gọi kinh thiên động địa.
“Ai đã khiến cháu trai ta bị thương?”
Mộc Linh điện chủ đến rồi.
Thoắng chốc, không khí xung quanh Phụ linh đại điện này đột nhiên trở nên
lạnh lẽo vô cùng.
Mấy tên chấp sự người chạy trước đứa chạy sau lũ lượt ra nghênh đón.
“Tham kiến Mộc Linh điện chủ!”
Hộ vệ quỳ đầy ra đất, thở hổn hển.
Tất cả mọi người im như thóc, tên chấp sự đi cùng kia mới vừa đi lên nói một
câu: “Nghe nói là một ẩn tu không hề có nền tảng…”
Bốp!
Mộc Linh điện chủ tát cho một phát ngã xuống.
Đánh đến mức chấp sự đó hoa mắt chóng mặt, sau đó thì tông vỡ mấy bức
tường bên trong đại điện, ngã xuống một vách tường vỡ nát.
“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
“Có ngươi đi cùng mà lại để một Huyền Cảnh cửu trọng bình thường đánh cháu
trai ta bị thương ư?”
Tên chấp sự toàn thân bị thương, đầu óc quay cuồng kia cơ bản không dám
phản kháng, liền bò lên dập đầu: “Bi chức không có sức bảo vệ, tội đáng muôn
chết!”
“Ông nội, ông nội thay ta báo thù đi!”
Tiếng kêu thảm thiết như con lợn bị thịt của Lôi Cao kia vẫn tiêp tục, lại còn
đầy đủ hơn trước.
“Ta muốn hắn chết, ta muốn cả nhà hắn đều phải chết!”
Mộc Linh điện chủ lạnh lùng liếc qua Giáng Linh đài vẫn còn đang chuyển
động, ánh mắt đằm đằm sát khí.
Chỉ tiếc là Mộc Linh Đài và Tụ Phách Trì như nhau, một khi đã mở thì phải chờ
người bên trong đi ra mới kết thúc.
Không thể dừng lại giữa chừng.
Nếu không thì hắn đã ra tay ngay lập tức rồi.
Hắn lúc này không hề nói một lời nào, nhưng ai cũng đều biết, người vừa mới
vào đó toi rồi.
Đụng phải ai cũng được, lại đi đụng phải Lôi Cao.
Thế thì cũng thôi đi, hắn lại còn dám đánh Lôi Cao bị thương, đúng là chê đời
dài mà…
Thành ca đã vào trong thì chẳng quản được chuyện bên ngoài.
Hắn đang bận làm việc chính mà.
Quá trình Phụ linh vốn không đơn giản, bước đầu tiên là lựa chọn thuộc tính.
Nhìn đủ loại sức mạnh dập dờn bên trong pháp trận bốn phía, hắn không hề do
dự chọn lựa “Tử Chi Linh”.
Quá trình này có hơi giống với trước khi vào cửa quy tắc, lựa chọn hệ quy tắc
nào.
Lựa chọn Tử Chi Linh cho thấy thuộc tính Huyền Lực sau này của hắn sẽ là
Lực Tử.
“Ngươi chọn cái này làm gì?”
Thương Linh có chút kinh ngạc.
Đặt ở tiên giới, quy tắc Tử quả thực cũng là quy tắc thượng vị rất mạnh, nhưng
trước giớ rất ít người chọn.
Tu luyện Lực Tử thường sẽ biến bản thân thành kiểu chết một nữa.
Cả ngày qua lại với cái này toàn là quỷ tu, thi tu, minh tu của tử giới, tử khí
nặng nề, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.
“Chọn cái này cũng là vì có thêm một lớp bảo đảm thôi.”
Thời gian giao chiến ngắn ngủi với Ảnh tộc lúc trước ở tầng thứ bảy, vì ở đó
không có quy tắc tử, Thành ca không những không giết được bọn họ, mà bạn
thân cũng khó mà chết.
Nếu không phải trên người hắn có hơi thở của Hư giới, lần đó coi như thất bại
rồi.
Bây giờ hắn lựa chọn lực tử, mục đích rất đơn giản – mang theo bên mình một
quy tắc tâm tử mini.
Chỉ cần tu luyện lực tử này đến đỉnh, tương lai cho dù có ở đâu, cho dù có là nơi
không có quy tắc tử đi chăng nữa, hắn cũng có thể bắt ép giết chết người khác.
Đương nhiên, nếu như thua thì hắn vẫn bị giết.
Nhưng mà đây chẳng phải những gì hắn muốn hay sao?
“Lại bí ẩn nữa rồi.”
Thương Linh dĩ nhiên không đoán được những tính toán thần diệu của hắn.
Còn Thành ca khi chọn Lực tử, rất thuận lợi khắc được Huyền văn Tử Chi Linh
lên trung tâm của Huyền Phách.
Huyền văn vừa thành, cho thấy hắn đã thành Cực Huyền cảnh.
Huyền văn tinh xảo đó rất nhỏ, phát ra ánh sáng màu xám tro nhàn nhạt.
Chỉ là nhìn qua đã khiến người ta có cảm giác không thoải mái, giống như sẽ bị
lôi xuống dưới vực sâu.
Bản thân Khương chưởng môn thì lại rất hài lòng.
Đây mới đúng là sức mạnh phù hợp với hệ thống đó của mình!
Quá trình này mất đúng nửa tiếng đồng hồ của hắn, sau đó là hấp thụ nhưng
Huyền linh bên trong Giáng Linh đại trận, để làm tươi tốt thêm cho Tử Chi Linh
vừa mới có được.
Chuyển động Thái Huyền Luyện Thần Chân Kinh, huyền văn màu xám Tử Chi
Linh bên trong huyền phách sâu sắc lên.
Một luồn hư ảnh ánh sáng màu xám thoát ra khỏi huyền phách, rời khỏi cơ thể
đi ra.
Làn khói xám nhạn nhạt quanh quẩn bốn bên, khiến cho những hơi thở xung
quanh trở nên suy tàn lại.
Xunh quanh, Huyền linh như những vì sao bao phủ khắp trời như nghe thấy lời
kêu gọi nào đó.
Lại giống như bị cuốn vào một trận gió bão.
Nhanh chóng hội tụ về phía Tử Chi Linh.
Sau khi viên đầu tiên hội tụ xong, hoa văn của Tử Chi Linh sáng lên, giống như
được mạ một lớp ánh sáng mới, cũng đen thêm một phần đen nữa.
Sau đó, quá trình này không hề dừng lại.