Đây là chân lí mà năm xưa Khương Thành đã học được khi rút được một thuật
trận pháp của hệ thống.
Có vài trận pháp thoạt nhìn trời sinh hoàn mỹ, đó là bởi vì trình độ của người
phá trận không đủ, không tìm được sơ hở mà thôi.
Mà trình độ trận pháp của hắn vẫn là rất tốt.
Lần trước ở Luyện Tâm đ*o của Đạo Tuyệt Chi Địa, trình độ trận pháp của hắn
đã có một bước nhảy vọt không có nguyên do.
Một lần đột phá cấp bậc đạo trận bát phẩm, cách đạo trận sư cửu phẩm cũng chỉ
xa một bước.
Ở Nguyên Tiên giới, sợ rằng rất khó tìm được người có trình độ trận pháp mạnh
hơn hắn.
Trong chiến đấu không quan trọng, hắn đã thay đổi góc nhìn võ giả ban đầu của
mình.
Bắt đầu dùng góc nhìn của trận pháp sư, từng chút một quan sát huyễn cảnh.
Sau đó hắn cảm nhận được một số mạch tầng sâu của huyễn cảnh này.
Có nhiều người có mặt như vậy, chỉ có hắn có thể làm được chuyện này.
Bời vì đây là năng lực chỉ thuộc riêng về đạo trận sư.
Toà đại trận bí cảnh được Thiên Cung dùng để làm sân bãi so tài, phẩm giai còn
đúng thật là bát phẩm.
Cho dù những người khác từng xem qua trận pháp, thậm chí từng tu luyện qua
trận chi quy tắc, đạo hạnh cũng không đủ động chạm đến bản chất nội bộ của
toà đại trận này.
Thông qua biểu tượng của bí cảnh, Khương Thành đã “nhìn thấy” sợi tơ đan
xen quanh co uốn lượn.
Cũng đã nhìn thấy vô số điểm sao bơi lội ở trên từng tấm lưới.
Bọn nó là lộn xộn như thế, không nhìn ra một chút quy luật gì.
Nhưng Khương Thành lại rất nhanh đã có phát hiện.
Lần này, thời gian hắn ở trong huyễn cảnh dài khác thường.
Dài đến rất nhiều Đạo Tôn đều đã ào ào đánh tan đám mây đen tối thứ nhất,
Vân Đình Đạo Thánh đã đánh tan đám mây đen lần thứ sáu, mà Thu Vũ Tuyền
cũng đã đánh tan năm lần.
Hắn vẫn cứ ở trong bí cảnh thứ ba kia cẩn thận cảm nhận.
Bên ngoài trận dần dần lại có tiếng nghị luận.
“Sao Khương Thủ Tọa vẫn chưa đánh tan đám mây đen thứ ba chứ?”
“Đúng vậy, lẽ nào hắn đã gặp phải phiền phức rồi sao?”
“Theo lí mà nói, hiện tại ít nhất hắn cũng đã nên đánh được đám thứ sáu rồi.”
“Kì lạ kì lạ…”
Nghe thấy tiếng nghị luận xôn xao xung quanh chúng Tiên, đám Thần Quân
Quân Vương sớm đã không thoải mái không nhịn được đứng ra.
“Hừ, hai lần vừa rồi kia chỉ là may mắn mà thôi.”
“Hiện tại hắn thiếu lực lượng chống đỡ, cho nên đã lộ ra trình độ chân thật.”
“Một Đạo Tôn, các ngươi còn có thể kì vọng hắn thế nào? Xoay chuyển trời đất
sao?”
“Chỉ như vậy còn là anh hùng giành vẻ vang cho Thiên Cung, hắn có tư cách đó
sao?”
“Giống như Thu Vũ Tuyền mới tính.”
“Nhưng rất đáng tiếc, Thu Vũ Tuyền chỉ có một mình, không phải là người tầm
thường gì cũng xứng đánh đồng với nàng đâu.”
“Đừng cưỡng hành song kiêu nữa…”
Bọn họ cũng coi như là đã cực lực nhịn rồi.
Vốn đã nhìn Khương Thành không thoải mái, kết quả tiểu tử này vừa lên đã
cướp hết sự chú ý.
Hiện tại hiếm khi Thành Ca lộ ra “xu hướng suy tàn”, có thể coi như là để bọn
họ đạt được cơ hội phát ra chế nhạo.
Mà nghe thấy chư vị Thần Quân nói như vậy, rất nhiều Tiên Nhân cũng không
khỏi bắt đầu bán tín bán nghi.
“Lẽ nào Khương Thủ Tọa thật sự đã không ổn rồi?”
“Có thể lắm.”
“Thu Vũ Tuyền thông qua bí cảnh Đăng Thiên, trở thành Đế Kiếm Tinh chủ,
đây đều là thiên phú chân thật hiện ra, mọi người đều rõ như ban ngày.”
“Mà ngoại trừ kiếm đạo thập tam trọng trong lời đồn ra, Khương Thành chưa
từng làm ra hành động thiên tài kinh thiên động địa gì.”
“Đúng thế, hắn không có lực thuyết phục giống Thu Vũ Tuyền.”
Ngay vào lúc bọn họ nghị luận ầm ĩ, cuối cùng Khương Thành trong tỉ thí đã
đánh tan đám mây đen thứ ba, thông qua bí cảnh thứ ba.
Mọi người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng đã coi như là rất tốt.”
“Đúng vậy, những Đạo Tôn khác đều vẫn ở trong huyễn cảnh thứ hai đấy, tốt
xấu gì hắn cũng đã đánh xuyên bí cảnh thứ ba.”
“Mặc dù không bằng Thu Vũ Tuyền, cũng đã rớt lại phía sau những Đạo Thánh
kia, nhưng vẫn đã rất nổi bật rồi.”
“Đúng vậy, người nổi bật trong Đạo Tôn tuyệt đối coi như là thiên tài đỉnh cấp.”
Bọn họ cứ nói, dần dần đã lộ ra vẻ nghi ngờ.
Rất nhiều người cũng bất tri bất giác ngậm miệng lại.
Thậm chí ngay cả mấy vị Thần Quân không kiêng dè gì chế giễu Khương
Thành kia cũng có hơi không hiểu rõ nổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao hắn lại vẫn chưa gặp phải công kích của huyễn cảnh thứ tư?”
Vòng thi đấu hải tuyển đầu tiên này, công kích huyễn cảnh là hết đợt này đến
đợt khác đấy.
Đánh xong một cái, không đến mười giây cái tiếp theo sẽ đến, căn bản sẽ không
cho bao nhiêu cơ hội nghỉ ngơi thở dốc.
Nhưng hiện tại, cách Khương Thành đánh xong bí cảnh trước đã qua trọn vẹn
nửa phút.
Hắn vẫn như cũ không bị một đám mây đen tiếp theo bao trùm lấy.
Điều này rất kì quái.
Chỉ thấy trong trận, những người khác bên kia vẫn như cũ đang thi đấu hừng
hực, duy chỉ ca này bắt đầu dạo chơi ở xung quanh.
Thậm chí hắn cũng đã thu lại kiếm của mình.
Chắp tay sau lưng bước đi thong thả, nhìn đông nhìn tây.
Phảng phất như không phải là đến thi đấu, ngược lại giống như là đến tản bộ
hơn.
Tỉnh thoảng còn đi qua bên người một vài Tiên Nhân đang thi đấu.
Vòng thứ nhất không cho phép ra tay với bất kì người nào, hắn cũng chỉ là tuỳ
tiện nhìn thử một chút.
Cùng với thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều Tiên Nhân chú ý đến dị
thường của hắn.
Cuối cùng những Thần Quân trắng trợn chế giễu Thành Ca lúc trước kia đã nhìn
ra vấn đề ở đâu.
“Sở dĩ hắn không bị huyễn cảnh công kích là bởi vì hắn đã tránh được tất cả
mây đen.”
“Thoạt nhìn hắn là tuỳ ý đi lại, nhưng trên thực tế có rất nhiều huyền cơ.”
“Mỗi một đám mây đen sắp rơi đến trên đầu hắn, cuốn hắn vào huyễn cảnh, đều
sẽ sắp xếp đan xen với hắn vào khoảnh khắc rơi xuống đó.”
“Đây không phải là trùng hợp, mà là hắn cố ý làm như vậy!”
“Loại chuyện này cũng có thể làm được sao?”
“Tiểu tử đó thật đúng là quái đản rồi!”
Thậm chí ngay cả ba vị Thiên Đế cũng không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
“Người bên trong không nhìn thấy mây đen được, cũng không thể cảm nhận
trước được khí tức công kích.”
“Mà ở bên trong xông bay lung tung cũng chạy không thoát sự bao trùm của
mây đen.”
“Vậy sao hắn biết trước được thời cơ và vị trí của đám mây đỉnh đầu?”
“Chuyện này phải hỏi bản thân hắn rồi.”
Tu Đế lạnh lùng nói: “Ta biết ngay tiểu tử này am hiểu đầu cơ trục lợi nhất, hắn
nhất định là đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì đó, chiếm được lợi ích.”
Cho dù sức tưởng tượng của bọn họ lại phong phú đi chăng nữa cũng không thể
nghĩ Thành Ca thành một đạo trận sư bát phẩm.
Bởi vì điều đó còn khó tin hơn cả Đạo Thánh.
Những Đạo Thánh trên mặt ngoài của Thiên Cung có mấy chục vị, mà đạo trận
sư bát phẩm chỉ có hai vị.
Hiện trường bên ngoài đã lại lần nữa sôi trào lên.
Lúc này, bất luận là Vân Đình Đạo Thánh, Mộng Ngột Đạo Thánh hay là Thu
Vũ Tuyền đều không có ai chú ý nữa.
Tất cả ánh mắt đều đang chuyển động theo bóng dáng của Khương Thành.
“Chuyện này cũng quá thần kì rồi đi?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này.”
“Đạo Thánh đều chỉ có thể thành thật đánh những huyễn cảnh kia, duy chỉ có
hắn có thể không cần đánh.”
“Rõ ràng hắn vẫn ở trong trận, nhưng lại coi như là đi dạo ở bên ngoài quy tắc
so tài!”
“Đúng vậy, một phần duy nhất của toàn trường!”
“Chuyện này sao làm được vậy?”
“Cho dù làm thế nào, có thể tìm được lỗ hổng ở đại hội Thông Thần, bản thân
đã là một loại năng lực không thể tin được.”
“Đúng vậy, đây đã coi như là nhảy ra mê cục đấy, đánh bại tất cả mọi người
rồi!”
Kết luận này vừa ra, Thành Ca không lâu trước đó còn bị nói xấu, lập tức lại
được toàn trường tâng bốc.
“Ta đã nói rồi mà, trước đó hắn tiêu hao thời gian lâu như vậy ở huyễn cảnh thứ
ba chắc chắn là có nguyên nhân.”
“Căn bản không phải là thực lực không tốt gì đó, lúc đó người ta bận tìm lỗ hở
đấy!”
“Cao nhân mà, làm chuyện đều khác biệt.”